Chương 1: Bão biển

Nửa đêm, giữa màn trời đen kịt bỗng loé lên một tia sáng mạnh, chiếu rọi mặt biển đen thăm thẳm vô tận. Trên mặt biển, một chiếc thuyền đánh cá khổng lồ đang lênh đênh, thân thuyền bằng gỗ bị sóng lớn hất tung lên cao rồi lại rơi mạnh xuống.

Mưa như trút nước. Từng giọt mưa theo gió tạt mạnh xuống biển, tạo nên những âm thanh nặng nề, hỗn loạn. Giữa trời đất như có vô số màn nước đổ xuống. Trong chớp mắt, gió mây biến sắc. Đèn lồng trên mũi thuyền đã bị dập tắt từ lâu, toàn bộ thân thuyền rung lắc dữ dội. Người lái thuyền gào thét trong tuyệt vọng: "Bão tới rồi! Bão tới rồi!"

Mặt biển vốn yên ả ban ngày giờ đã hóa thành hung thần gầm thét, cuộn trào dữ dội, như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ trên biển.

Những thuyền viên bị khống chế nhân cơ hội vùng thoát khỏi đao kiếm.

"Nhanh! Nhanh vào khoang thuyền! Đừng đánh nữa, giữ mạng quan trọng hơn!"

Một cơn sóng lớn khác ập đến, thân thuyền nghiêng ngả. Vài người trên boong mất thăng bằng, lập tức bị hất văng xuống biển.

Dung Khi một tay bám chặt cột buồm, tay kia vẫn cầm kiếm đối địch. Y bị mưa gió dội ướt sũng, tóc ướt dính vào trán, đôi mắt đen ánh lên sát ý nồng đậm.

"Cố, Vân, Hành!"

Cố Vân Hành đứng đối diện, thần sắc bình thản như thể cuồng phong mưa gió quanh người hoàn toàn tiêu tan.

"Phương Liễm là bạn ta, ngươi bắt cóc hắn, ta đến để cứu."

"Lắm chuyện!" Dung Khi gằn giọng, vẻ mặt dữ tợn. "Bổn tọa chỉ mời hắn đến Đông Hải bàn chuyện, sau khi tìm được Thiên Nguyên Sách, tự nhiên sẽ thả hắn đi."

Cố Vân Hành nói: "Thiên Nguyên Sách chỉ là lời đồn trong võ lâm, nếu nó thật sự tồn tại, sao đến giờ vẫn không có chút manh mối?"

"Ai nói không có manh mối?" Dung Khi cười lạnh. "Thiên Nguyên Sách là vật của Phương Nguyên Khánh, người khác không biết manh mối, con trai hắn chắc chắn biết! Suốt dọc đường ngươi hết lần này đến lần khác cản trở, giờ còn đuổi theo ra tận biển, nếu ngươi muốn chết, bổn tọa sẽ thành toàn cho ngươi!"

Dứt lời, y vung kiếm đâm tới Cố Vân Hành.

Chiêu thức của y nhanh như chớp, tàn nhẫn, thân pháp quỷ dị, nhưng Cố Vân Hành đối diện vẫn bình tĩnh hóa giải từng chiêu.

Trước đó hai người đã giao đấu trên mũi thuyền một nén nhang, đều bị thương nhẹ, nhưng chưa phân thắng bại. Giờ bão tố ập đến, cả hai không còn giữ sức, tung ra sát chiêu, quyết tâm kết thúc trận đấu càng sớm càng tốt.

Ánh mắt Dung Khi lóe lên hàn quang, giữa không trung xoay chuyển thế kiếm, đâm tới từ một góc độ cực kỳ hiểm hóc. Tuy nhiên, Cố Vân Hành chỉ khẽ dịch chuyển bước chân đã né được. Dung Khi giật mình, chưa kịp thu thế phòng thủ, Cố Vân Hành đã xoay người ra sau lưng y.

Sát ý bùng lên——

Dung Khi không dám quay đầu lại, lao về phía trước hai bước, nắm lấy cột buồm rồi mượn lực lách sang một bên, đồng thời lật ngược trường kiếm trong tay, đâm về phía kẻ địch đang ở gần trong gang tấc——

"A!"

Âm thanh kiếm đâm vào da thịt như y tưởng tượng đã không vang lên, thay vào đó là một cơn đau nhói truyền đến từ cổ tay.

Dung Khi kêu lên một tiếng đau đớn, trường kiếm rơi xuống.

Thua rồi?

Trong mắt y thoáng hiện vẻ khó tin, sau đó sát khí bừng bừng, b*n r* mấy ám khí từ tay áo, nhân lúc Cố Vân Hành mất tập trung, nhanh chóng lùi ra xa.

Ám khí rơi lả tả trên boong, Cố Vân Hành mặt lạnh như băng.

Dung Khi cũng nhìn chằm chằm hắn.

Nam nhân trước mắt võ công cao cường, vượt xa dự đoán, nếu tiếp tục giao đấu, y chắc chắn không chiếm được lợi thế.

Phải làm sao bây giờ?

Y nhất định phải có được Thiên Nguyên Sách, tuyệt đối không thể thả Phương Liễm, nhưng giờ y phải làm sao để đánh bại Cố Vân Hành đây?

Hai người đứng giữa boong thuyền, giằng co.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!