Chương 5: (Vô Đề)

Từ bé, dân chúng nước Việt đã bị nhồi nhét rằng Thần nữ chỉ cứu người hiền lương, kẻ nào phạm sai lầm cũng không đáng được tha thứ.

Chu Đại Ngưu tuy ích kỷ, nhưng chung quy cũng chỉ vì muốn bảo vệ mẹ già. Một người như vậy, lòng dạ không thể nào hoàn toàn đen tối.

Hắn và cả hàng ngàn bách tính nơi đây đã bị quy tắc nghiêm khắc ấy áp đặt quá lâu, đến mức quỳ trước miếu thờ rỗng tuếch, cúi đầu sám hối trong tuyệt vọng.

Nhưng tượng Kim Thân Thần nữ trong miếu đã sớm bị dỡ mang đi, công chúa mang danh "cứu tế" cũng đã chạy về hoàng cung sống an nhàn.

Chỉ có ta bước đến trước mặt hắn, khẽ đặt tay lên đỉnh đầu hắn, dịu giọng nói:

"Trong mắt thần minh, chúng sinh đều bình đẳng."

Chu Đại Ngưu ngẩng đầu lên. Trước mắt hắn là một nữ tử che mặt vận bạch y, dưới ánh mặt trời, quanh thân nàng ánh lên quầng sáng vàng nhàn nhạt.

Dân chúng nhất thời sững sờ.

Cùng lúc ấy, Linh Chiêu công chúa đang gấp gáp trở về hoàng thành, vẫn chưa phát hiện ra trong hành trang của nàng, bộ xiêm y tiên gấm nguyệt sắc lấp lánh ánh vàng đã biến mất.

Bộ tiên y ấy được dệt bởi thợ giỏi nhất trong cung, mất ba năm mới hoàn thành. Trên lớp gấm phù quang còn thêu những sợi kim tuyến nhỏ hơn cả sợi tóc.

Chỉ cần có ánh sáng, dù là ánh trăng hay ánh nắng, chiếc váy ấy sẽ tỏa ra hào quang thần thánh như thần linh giáng thế.

Đó là bộ y phục nàng ta yêu thích nhất, vì nó khiến nàng trông "giống thần".

Nhưng giờ đây, bộ xiêm y lấp lánh thần quang ấy, lại khoác trên thân một tiểu cung nữ mà nàng chưa từng thèm liếc nhìn.

Và chính tiểu cung nữ ấy, giờ đây đang thay nàng, trở thành Thần.

10

Dưới sự chỉ dẫn của ta, dân đói lần lượt tìm thấy lương thực được giấu nơi bờ sông và trong những ngôi miếu hoang bỏ phế.

Họ dựng lên những chiếc nồi lớn quanh miếu Thần nữ, nhóm lửa nấu cơm, hương khói ấm nóng của thức ăn lan tỏa khắp không trung, xua tan vẻ c.h.ế. t chóc bao trùm Hà Thành suốt nhiều ngày qua.

Giữa hy vọng vừa nhen nhóm ấy, bỗng có một phụ nhân ôm đứa con ba tuổi gầy trơ xương, quỳ sụp trước mặt ta, cầu xin:

"Tiện phụ họ Lý, khẩn cầu linh nữ cứu lấy đứa con của ta!"

Đứa trẻ trong lòng nàng đã gầy guộc như que củi, mặt mày tím tái, chỉ còn lại một hơi tàn mỏng manh.

Nếu hôm nay không tìm được lương thực, đứa bé ấy e là đã sớm bị ai đó đem đi nấu thành cơm.

Giờ có chút hy vọng, người làm mẹ như Lý thị, dù liều mạng cũng muốn cứu con một lần.

Ta bước lên, bắt mạch cho đứa nhỏ, quả nhiên đã đến ranh giới sinh tử, không thể cứu vãn.

"Mệnh số đã tận, dù là thần tiên cũng không thể nghịch thiên cải mệnh."

"Ta chỉ có thể dùng phù thủy kéo dài sinh mệnh thêm ba ngày. Trong ba ngày này, nó sẽ hồi phục toàn bộ tinh lực, nhưng đến lúc ấy phải để nó lên đường thanh thản."

Lý thị khóc nghẹn, nhưng rất nhanh đã gật đầu: 

"Xin linh nữ ra tay, ít nhất để con ta được ăn no một lần rồi hãy đi."

Ta lấy ra một bình ngọc trắng, vừa niệm chú vừa rót nước trong bình cho đứa trẻ uống.

Chẳng bao lâu sau, nó mở mắt, sắc mặt hồng hào trở lại, đôi tay nhỏ yếu cũng đủ sức ôm cổ mẹ, miệng cười khanh khách gọi "mẹ ơi".

Suốt ba ngày, đứa nhỏ chạy nhảy nô đùa, ăn được ngủ được. Đến hoàng hôn ngày thứ ba, nó lặng lẽ ngủ say rồi không bao giờ tỉnh lại nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!