Chương 15: (Vô Đề)

Máu trào ra từ mũi miệng Hách Liên Chấn, hắn c.h.ế. t đầy đau đớn, nhưng lại không thể phát ra một tiếng kêu.

Đúng như kiếp trước, trong đêm đại hôn, ta bị công chúa một kiếm xuyên ngực, mà Hách Liên Chấn lại ghét ta kêu gào ảnh hưởng lễ cưới, nên hắn ra lệnh cắm kim vào đầu ta, ép ta c.h.ế. t không một tiếng động.

Khi ấy hắn nói: "Chết không kêu rên, là ân huệ mà trẫm ban cho ngươi."

Vậy thì hôm nay, ta cũng ôm mặt hắn, nhẹ giọng đáp lại:

"Chết không một tiếng động, là ân huệ mà linh nữ ban cho bệ hạ."

28

Hách Liên Chấn không có hoàng tử.

Sau khi hắn chết, ta đường đường chính chính lên nắm đại quyền, lấy danh nghĩa Hoàng hậu kiêm Linh nữ mà thống lĩnh Đông Ly quốc.

Ta nắm trong tay binh quyền và thiên mệnh.

Cha mẹ được an nhàn tuổi già, tưởng rằng từ nay không còn ai đe dọa được ta nữa.

Thế nhưng, đúng vào hôm ta chính thức lâm triều nhiếp chính, Triệu Cửu Châu chặn đường ta ngay trước Lưu Ly Điện.

Hắn giơ tay chỉ thẳng vào tượng linh nữ mà giễu cợt:

"Sở hoàng hậu, ngươi thật tưởng mình là linh nữ sao? Chuyện năm xưa ở Hà Thành, trời biết, đất biết, ngươi biết, ta biết!"

Ta lạnh mặt hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"

Triệu Cửu Châu cười gằn:

"Một nữ nhân như ngươi, ngồi không vững giang sơn đâu. Nay cả Đông Ly đều tin vào linh nữ."

"Chỉ cần ngươi lên tiếng, nói ta là thiên mệnh hoàng đế, để ta danh chính ngôn thuận bước lên long ỷ, ta sẽ không làm khó ngươi. Thậm chí ta cũng không ngại cưới ngươi làm hoàng hậu, để ngươi lại được làm Hoàng hậu một lần nữa."

Triệu Cửu Châu, kẻ từng hô hào nghĩa quân vì "cứu dân giúp nước", sau khi lên chức Đại tướng tam phẩm, đã lộ nguyên hình là kẻ lòng lang dạ sói.

Năm xưa khi khởi nghĩa ở Hà Thành, hắn từng nói:

"Nếu ta được dân chúng phụng dưỡng như công chúa, ta nhất định mưu phúc cho dân!"

"Nếu ta được nắm đại quyền như hoàng đế, ta nhất định khiến thiên hạ đại đồng!"

Nhưng nay hắn cưỡng đoạt dân nữ, chiếm đất của dân đen, tham nhũng hối lộ, từng tội từng việc, ta đều có chứng cứ đầy đủ.

Hách Liên Chấn vừa chết, hắn tưởng rằng nắm được bí mật quá khứ của ta, có thể ép ta nhường ngôi cho hắn.

Hắn trưng ra nanh vuốt, như con mãnh thú ngửi thấy con mồi đã mất khả năng phản kháng.

"Ngươi mà không thuận theo, ta sẽ vạch trần ngươi, y như ta từng vạch trần Linh Chiêu năm ấy!"

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng đẩy hắn ra: 

"Vậy thì cứ việc đi vạch trần, thử xem ai sẽ tin ngươi."

Ta bước vào đại điện, bắt đầu buổi thiết triều đầu tiên.

Chiếu chỉ đầu tiên của ta khi nhiếp chính, chính là:

Tước binh quyền của Triệu Cửu Châu, cách chức và niêm phong phủ đệ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!