1
"Điện hạ, chính là kẻ này nửa đêm đào trộm một mảnh kim bạc trên tượng Thần nữ."
Khi ta trọng sinh trở về, thị vệ đang áp giải một tên ăn mày, bắt hắn quỳ trước mặt Linh Chiêu công chúa.
Kẻ ăn mày trông chừng hơn ba mươi, đầu bạc như sương, thân hình gầy gò tang thương.
Hắn quỳ trên mặt đất, run rẩy thưa:
"Bẩm công chúa, thê tử của hạ dân bệnh nặng nguy kịch, thật sự bất đắc dĩ mới tới miếu trộm kim bạc trên tượng Thần nữ... Cầu xin công chúa khai ân, cầu xin Thần nữ từ bi!"
Công chúa vừa sinh ra liền có dị tượng giáng trần, quốc sư nói nàng là thần minh giáng thế, đến để cứu độ sinh linh.
Hồng Trần Vô Định
Hoàng thượng xong vui mừng khôn xiết, lập tức phong nàng là "Linh Chiêu", sau lễ đầy tháng, hạ lệnh khắp thiên hạ xây dựng miếu Thần nữ, còn yêu cầu lấy vàng ròng để đúc tượng.
"Nhằm thể hiện tấm lòng thành kính của bách tính nước Việt đối với Thần nữ được trời ban, vàng đúc tượng phải do bách tính tự nguyện dâng hiến."
"Chỉ khi thành tâm phụng thờ Thần nữ, Thần nữ mới bảo hộ chúng sinh."
Thuở Linh Chiêu còn nhỏ, tượng trong miếu chỉ là một tiên đồng.
Mỗi một năm nàng lớn lên, tượng Thần nữ lại phải được tái tạo theo dung mạo của nàng lúc bấy giờ.
Đến năm công chúa cập kê trưởng thành, tượng Thần nữ đã cao hơn một trượng.
Miếu Thần nữ trải khắp non sông nước Việt, vàng ròng dùng để dựng tượng nhiều không kể xiết.
Ban đầu, mỗi nhà chỉ cần hiến một mảnh kim bạc, về sau dân thường phải dâng một lượng, còn nhà phú hộ thì phải nộp cả cân vàng.
Nếu có nhà nào không dâng đủ, tức là bất kính với Thần nữ.
Thần nữ là con gái đế vương, không tin nàng, chẳng khác nào khi quân phạm thượng, mang tội mưu nghịch.
Nhà họ Lý – thương hộ phú quý ở Đông thành – vì không chịu giao ra gia sản, cuối cùng cả nhà bị tru di.
Mà kẻ ăn mày trước mắt ta đây, chính là Tiết An, chủ hiệu gạo Tiết Ký tại hoàng thành năm xưa, từng một thời phú giáp nhất phương.
Để nghiền nát một nhà phú hộ như thế, chỉ cần năm tòa miếu Thần nữ bằng vàng ròng là đủ.
Nay hắn đã lâm vào bước đường cùng, đành liều mình quay lại chính ngôi miếu do hắn dâng vàng xây nên, trộm chút kim bạc cầu lấy một con đường sống.
"Bẩm công chúa, vàng trên tượng Thần nữ, năm xưa đều là tâm huyết của tiện dân! Nay tiện dân đã túng quẫn đến bước này, mới đành nghĩ đến chuyện trộm cặp như vậy!"
Tiết An dập đầu liên tục trước tượng Thần nữ, trán đập đến rớm m.á. u cũng không dám ngừng, miệng không ngớt cầu xin:
"Thần nữ thương dân, tiện dân cũng là dân, thê tử của tiện dân cũng là dân!"
"Cầu xin công chúa thứ tội cho hành vi trộm cắp của tiện dân, ban cho một con đường sống!"
Hắn cầu xin chẳng phải vì bản thân, mà là vì thê tử và nữ nhi đang hấp hối.
Mà thứ hắn trộm, cũng chỉ là một mảnh kim bạc mỏng hơn cả lá cây.
Nếu là trong miếu của chân thần thật sự, đã sớm được khoan dung tha thứ.
Nhưng công chúa lại không dung tha cho hắn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!