Chương 42: (Vô Đề)

Đôi mắt lanh lợi của Mộ Huyền Linh dò xét Tạ Tuyết Thần từ trên xuống dưới, tầm mắt nóng bỏng phảng phất nhìn thấu từ trong ra ngoài, cuối cùng dừng lại trên môi mỏng của Tạ Tuyết Thần.

Nàng giống như không làm gì cả, nhưng lại giống như cái gì cũng đã làm.

"Tạ Tuyết Thần, ngươi cảm thấy thực lực của sư phụ ta như thế nào?" Mộ Huyền Linh cưỡng ép bản thân dời đi sự chú ý, không muốn trở thành nô lệ của d*c vọng.

Tạ Tuyết Thần âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói: "Hôm đó trong trận, Tang Kỳ không phát huy toàn bộ thực lực."

Ánh mắt Mộ Huyền Linh lóe lên, suy nghĩ nói: "Quả nhiên hắn có giữ lại.."

"Quả nhiên?" Tạ Tuyết Thần để ý đến bất thường trong lời nói của nàng, hỏi: "Cô biết chuyện gì sao?"

Mộ Huyền Linh khổ não bụm miệng, nhíu đôi mi thanh tú nói: "Ta không có cảm tình với Ma tộc, có thể không chút do dự bán đứng bọn họ, nhưng sư phụ.."

Tạ Tuyết Thần dời mắt, nói: "Ta biết cô có nỗi khổ riêng, nếu cô không muốn nói, ta không ép cô."

Suy cho cùng, Tang Kỳ là sư phụ của nàng, là người có quan hệ thân thiết, giữa bọn họ có tình thầy trò.

Mộ Huyền Linh không chú ý tới suy tư bất thường của Tạ Tuyết Thần, nàng nhớ lại đôi mắt lạnh như băng của Tang Kỳ, một sự sợ hãi lướt qua trong lòng, khiến nàng không lạnh mà run. Dù sống chung nhiều năm, được hắn hết lòng dạy dỗ, nhưng Mộ Huyền Linh biết, mình và hắn chỉ có danh thầy trò, chứ không có tình thầy trò.

Vô tình của Tạ Tuyết Thần, là không có khuynh hướng thích một người, còn vô tình của Tang Kỳ, là không có bất kì quyến luyến gì với hết thảy vạn vật trên thế gian này, thậm chí lòng đầy cừu hận.

"Ta không hiểu rõ sư phụ, trừ dạy ta học, hắn không nói thêm gì với ta cả." Ánh mắt Mộ Huyền Linh hơi lóe lên: "Hắn từ trận Vạn Tiên về đã bế quan dưỡng thương, nhưng ta cảm nhận được, hắn bị thương không nặng lắm."

Tạ Tuyết Thần gật đầu một cái, nói: "Trận Vạn Tiên khắc chế không lớn đối với hắn, Ma tôn cùng Tam ma thần toàn lực ứng phó, hắn chỉ ở bên ngoài."

Tạ Tuyết Thần cảm thấy, nếu Tang Kỳ dốc toàn lực, chắc mình sẽ khó mà thoát khỏi.

"Sư phụ nghĩ gì, không ai đoán được." Mộ Huyền Linh nhíu mày: "Nhưng ta luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, ngươi còn hai ngày mới có thể khôi phục pháp lực, khoảng thời gian này nhất định phải cẩn thận nhiều hơn."

"Ở trong thành Ủng Tuyết, muốn làm hại ta không dễ dàng đâu." Tạ Tuyết Thần lạnh nhạt nói.

Mộ Huyền Linh nói: "Gian tế kia vẫn chưa xuất thủ nữa."

Tạ Tuyết Thần liếc nhìn sắc trời, nói: "Sắp rồi."

Tang Kỳ phí tâm bố trí, rốt cuộc mưu đồ cái gì, có lẽ rất nhanh sẽ biết được sự thật.

Cung Tru Thần trống trải, ngọn lửa xanh không chiếu sáng được hết mọi ngõ ngách trong điện, ngai vàng to lớn lạnh như băng, một nam nhân mặc áo choàng đen đang ngồi yên trên đó.

"Tham kiến Đại Tế Ti!" Hai tên Ma thần lấy tay phủ ngực, cúi đầu hành lễ.

Ánh mắt Tang Kỳ lạnh như băng quét qua hai tên ma thần phía dưới, nhàn nhạt nói: "Dục Ma đâu?"

"Hình chiếu của Dục Ma bị hủy, bị thương không nhẹ, vẫn đang bế quan." Chiến Ma nói. Khuôn mặt hắn xanh lè cùng cặp răng nanh, đôi mắt đỏ thẫm, nhìn như ác quỷ, hắn cao chín thước, khiến người nhìn mà sợ.

"Không biết tự lượng sức mình." Tang Kỳ nhắm hai mắt: "Tạ Tuyết Thần là đệ nhất kiếm tu của nhân tộc, dù bị thương, cũng không phải người mà hình chiếu của hắn có thể đối phó, hắn điều tra được tung tích của đối phương, đầu tiên là nên báo cáo lại, chứ không phải tham công liều lĩnh."

"Dục Ma ngu xuẩn nhất yếu nhất, hết lần này tới lần khác chính hắn còn không thừa nhận." Si Ma cười ha hả. So với Chiến Ma, Si Ma rất giống người lùn, hắn chỉ lớn ngang một đứa trẻ bảy tám tuổi của nhân giới, gương mặt tròn trịa, ngũ quan như trẻ con, nhưng trên mặt lại có nếp nhăn, trên đầu buộc bím tóc cao ngất trời, nhìn hết sức buồn cười.

"Trước khi Ma tôn xuất quan, các ngươi phải nghe ta chỉ huy." Tang Kỳ nói.

Chiến Ma và Si Ma đồng thời cúi đầu đáp: "Tuân lệnh."

"Gián điệp trong tiên minh đã tìm ra lối đả thông trận Vạn Tiên, nhưng lối này chỉ cần có mười khí tức là sẽ đóng kín, sau khi các ngươi ra ngoài, vô luận thành công hay không, cũng không được về lại Ma giới."

Hai ma ngẩn ra, hỏi: "Vậy bọn ta đi đâu?"

Tang Kỳ cong khoé môi, nụ cười lạnh như băng tàn khốc: "Tạo thêm chút náo nhiệt cho nhân giới, chẳng phải rất vui hay sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!