Chương 9: Ăn tối

Bốn người, hai trước hai sau bước vào nhà ăn.

Khổng Ngọc Phân quay đầu nhìn Cố Trường Khanh khiêu khích một cái, sau đó trước mặt Cố Trường Khanh, đi đến bên Khổng Khánh Tường, ngẩng đầu làm nũng:

– Chú à, nhà chú đẹp quá, to quá!

Khổng Khánh Tường cười yêu chiều, nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa của con gái . Ngọc Phân là đứa con đầu tiên của ông, xinh đẹp không cần nói mà còn thông minh lanh lợi, học giỏi, hơn nữa vì không thể nhận cô mà lòng ông luôn có cảm giác mắc nợ, cho nên ông luôn rất yêu thương đứa con gái này.

So ra, với Cố Trường Khanh lại không được thân thiết bằng. Sau khi Cố Trường Khanh sinh ra, ông vẫn luôn bận rộn vì Cố thị, con gái giao lại cho Cố Linh Lung dạy dỗ, rất ít tiếp xúc, thứ hai nữa…

Tuy ông dựa vào Cố gia để phát triển nhưng sự tôn nghiêm của đàn ông luôn khiến ông canh cánh với điều này, ông ghét nhất là nghe mấy lời dựa dẫm vào phụ nữ gì gì đó cho dù không ai dám nói nhưng sự tồn tại của Trường Khanh lại luôn nhắc nhở sự thực này. Cho nên, với đứa con gái này ông rất ít khi gần gũi.

– Con thích nơi này sao? Khổng Khánh Tường cười hỏi con gái.

Khổng Ngọc Phân liếc Cố Trường Khanh rồi nhìn cha cười:

– Thích ạ!

– Chút nữa bảo Trường Khanh đưa con đi thăm quan, nhìn cho quen dần.

Khưu Uyển Di cười bước đến bên Khổng Khánh Tường, ôn nhu nói:

– Khánh Tường, từ từ cũng được, không sao.

Khổng Khánh Tường ngồi xuống vị trí chính vị, thản nhiên nói:

– Chuyện sớm muộn thôi, quen sớm tốt hơn!

Cố Trường Khanh nhìn ông một cái, lời này là nói cho ai nghe?

Khổng Ngọc Phân quên đi nỗi nhục khi nãy, nhìn Cố Trường Khanh cười rất cao hứng:

– Cố tiểu thư, chút nữa phiền em rồi.

Cố Trường Khanh vẫn luôn tươi cười:

– Khách nào đến nhà em cũng đều thích, lúc đi còn lưu luyến cơ.

Nơi này là nhà tôi, cô là khách, cô có thích thì vẫn phải biến!

Khổng Ngọc Phân nghe ra hàm nghĩa trong lời nói của Cố Trường Khanh nhưng lại không thể nói được gì.

Cố Trường Khanh mỉm cười ngồi xuống bên phải cha.

Khưu Uyển Di đang định ngồi xuống bên trái Khổng Khánh Tường, còn chưa ngồi thì đã nghe Cố Trường Khanh nói:

– Đó là chỗ của mẹ cháu.

Mẹ? Sau này tao sẽ là mẹ mày!

Khưu Uyển Di nhíu mày, tỏ vẻ không nghe thấy, cố ngồi xuống.

Giờ đã bị đè ép thì sau này phải thế nào? Có muốn sống nữa hay thôi!

Nếu Khưu Uyển Di là quả hồng nát thì đã chẳng có được ngày hôm nay.

Cố Trường Khanh giận tái mặt, cao giọng nói:

– Đó là vị trí của mẹ cháu!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!