Chương 41: Cưỡng hôn

Hậu hoa viên của nhà họ Triệu trồng rất nhiều cây lớn, chỗ Cố Trường Khanh ngồi cây cối um tùm, che trời chắn gió, bốn phía hắc ám, chỉ có ánh trăng, ánh sao theo kẽ lá xuyên vào.

Tiếng ồn ở phòng tiệc tựa như ở rất xa. Gió nhẹ thổi qua, lá cây lay động, xào xạc xào xạc, có những con chim nhỏ không rõ tên đang hót rất vui tai. Các tiếng động tụ hợp lại một chỗ, đủ để tạo nên một bản nhạc có thể rửa sạch linh hồn.

Cố Trường Khanh ngồi trên ghế dài, vừa thưởng thức cảnh sắc tuyệt vời của ban dêm vừa lắng nghe những tiếng động, hưởng thụ sự yên tĩnh hiếm có này.

Sự nôn nao trong lòng cô dần bình lặng lại, cả người thư thái, cô nhắm mắt lại, dựa đầu vào thành ghế, cả người như hòa trong non xanh nước biếc, lòng yên tĩnh như nước, thanh thản như gió.

Đang lúc cô thở dài nhẹ nhõm, phía sau bỗng truyền đến giọng nói nghiêm túc, trong sáng:

– Sao em lại ngồi đây một mình?

Cố Trường Khanh nhíu mày, không định mở mắt.

Người đáng ghét nhất trên đời cũng chỉ đến thế này mà thôi, luôn làm những chuyện không phù hợp ở những lúc không phù hợp, khiến người ta ghét!

Cô tỏ vẻ không phát hiện ra anh ta, hi vọng rắm thối không để ý đến cô, mau rời đi.

Nhưng giọng nói kia càng lúc càng gần:

– Em không sao chứ?

Giọng nói vốn nghiêm túc lại lộ ra chút quan tâm.

Cố Trường Khanh thầm thở dài trong lòng, cô mở hai mắt, nhìn Phùng Tước trước mặt, bất đắc dĩ nói:

– Em không sao…

Có lẽ vì trời nóng, anh đã cởi áo khoác, bên trong mặc áo màu trắng.

Màu trắng trong bóng đêm vô cùng bắt mắt.

Người anh quả thật rất cao lớn, khôi ngô, ngồi như vậy nhìn anh càng cảm thấy anh cao như núi.

Cố Trường Khanh nhìn bốn phía, rất ngạc nhiên, không biết anh ta từ đâu chui ra?

Như nhận ra sự nghi ngờ của cô, Phùng Tước nhìn về phía sau không quá xa cô, thản nhiên nói:

– Tôi vẫn ngồi kia, tôi thấy em tới nhưng em lại không nhìn thấy tôi, tôi thấy em cứ ngồi bất động như thế…

Cố Trường Khanh nhìn theo ánh mắt Phùng Tước, thấy cách đó không xa cũng có một chiếc ghế đá, tối hơn, dễ ẩn náu hơn.

– Cho nên anh sợ em gặp chuyện không may, đặc biệt đến xem em? Cố Trường Khanh cười nói.

Thì ra người này tâm địa cũng không tệ, ác cảm trong lòng với Phùng Tước thoáng biến mất.

Nhưng vừa biến mất được một chút thì lại nghe anh nói:

– Tôi sợ em lại đang bày trò!

Cố Trường Khanh chán nản, cảm giác chán ghét trong lòng lại quay về.

– Sao Triệu Nghị không đi cùng em?

Anh lại hỏi, trong giọng nói tựa hồ lộ ra ý cười thản nhiên nhưng trong bóng đêm cô không nhìn ra nét mặt anh, không thể nhận ra đây là thật hay là ảo giác.

– Ai nói Triệu Nghị nhất định sẽ đi cùng em? Rõ ràng anh cũng thấy mọi chuyện mà còn nói như vậy. Anh đang mỉa mai em?

Cố Trường Khanh tức giận.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!