Cố Trường Khanh đứng bên cười khẽ. Chim sẻ dù có bay lên đầu cành chắc gì đã biến thành phượng hoàng được? Xuất thân và gia giáo là thứ không thể lừa được người, có muốn giả bộ cũng không được. Khưu Uyển Di hẹp hòi như vậy, không có mình ở bên giúp đỡ thì sau này nhất định sẽ nếm mùi đau khổ.
Nghe thấy tiếng cười, Khưu Uyển Di quay đầu nhìn Cố Trường Khanh, lập tức mỉm cười dịu dàng:
– Trường Khanh, dậy sớm thế? Vào nhà ăn trước đi, chờ cha con xuống là ăn sáng được rồi!
Cố Trường Khanh đi qua, lúc bước qua người bà ta, cười thật ngây thơ:
– Dì ơi, đốc xúc người hầu là việc của quản gia Hoa tẩu, dì xem, giờ dì tranh cả việc của Hoa tẩu rồi, Hoa tẩu nhất định sẽ rất chán đó.
Đám người hầu vốn đã bực mình nghe được câu này đều thầm cười trộm.
Nhất thời, mặt Khưu Uyển Di biến thành màu gan lợn. So sánh bà ta với quản gia, còn ở trước mặt bao nhiêu người hầu, đương nhiên bà ta xấu hổ.
Bà ta biết người hầu Cố gia vẫn không phục mình, vốn định mượn cơ hội này để lập uy, nào ngờ Cố gia lại có nhiều quy củ như vậy.
Vừa khéo, Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân cùng nhau xuống lầu. Cố Trường Khanh nghe tiếng bước chân, lập tức quay đầu mỉm cười ngọt ngào nhìn Khổng Khánh Tường:
– Cha, buổi sáng tốt lành!
Từ ban đầu không thể nói ra lời cho đến bây giờ thành thói quen, tự nhiên là cả một quá trình đấu tranh tâm lý của Cố Trường Khanh.
Đầu tiên, Khổng Khánh Tường tức giận nhìn Khưu Uyển Di một cái, dưới ánh mắt của ông, Khưu Uyển Di vội cúi đầu. Sau đó ông lại nhìn sang Cố Trường Khanh:
– Sao có thể nói dì như vậy, giờ dì cũng như mẹ con…
Còn chưa nói xong, mắt Cố Trường Khanh đã đỏ hoe, tủi thân nói:
– Con nói gì sai sao? Sáng sớm cha đã mắng con, cha cưới dì rồi sẽ không thương con nữa!
Quay đầu lườm Khưu Uyển Di một cái:
– Đều tại bà không tốt! Bà không phải mẹ tôi, mẹ tôi đã qua đời rồi!
Nói xong bụm mặt chạy vào nhà ăn, hoàn toàn diễn xuất ra một đứa trẻ bốc đồng.
Ai nói cô phải nhận mẹ kế? Trẻ con không nhận mẹ kế chẳng phải là chuyện bình thường sao? Mẹ kế lại không được tức giận, còn phải kiên nhẫn, nếu không sẽ mang tiếng không tốt với con chồng, nếu hơi đanh đá một chút còn có thể bị nói thành ác độc.
Khưu Uyển Di, mẹ kế vốn đã chẳng dễ làm, thế mà bà còn đụng vào tôi, chẳng phải là bà đen đủi sao?
Đằng sau nghe tiếng Khưu Uyển Di khuyên Khổng Khánh Tường:
– Khánh Tường, Trường Khanh còn nhỏ, anh đừng giận con bé, anh làm thế càng khiến em khó xử…
– Không thể chiều nó quá, càng chiều càng bướng… Cả em nữa, đang yên đang lành quản việc này làm cái gì? Anh lấy em về làm phu nhân chứ không phải làm quản gia.
Nặng lời như vậy, có thể tưởng tượng ra sắc mặt của Khưu Uyển Di.
Khổng Khánh Tường này, ngay sau ngày kết hôn đã chẳng nể mặt bà trước mặt người hầu, có thể thấy cũng chẳng quá để ý bà ta, một khi đã thế thì cần gì phải lấy bà ta?
Cố Trường Khanh thầm lấy làm lạ.
Nhưng rất nhanh thôi cô đã biết được nguyên nhân.
Lúc ăn cơm, Khưu Uyển Di ôm bụng, vẻ mặt khó chịu. Khổng Khánh Tường và Khổng Ngọc Phân nhìn thấy thì đều quan tâm hỏi:
– Uyển Di, sao thế?
– Mẹ sao vậy?
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!