Chương 3: Chân tướng 2

Khưu Uyển Di cúi đầu nhìn con gái:

– Con không cam lòng, con không cam lòng?

Bà bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười lạnh lùng, sắc bén. Cố Trường Khanh trợn mắt há hốc mồm nhìn bà, trong ấn tượng của cô, Khưu Uyển Di bất luận là lúc nào, nơi nào cũng luôn dịu dàng, hiền lành, thấu hiểu lòng người, khiến người ta thoải mái đến tận đáy lòng. Cô hoàn toàn không thể tưởng tượng, tiếng cười này lại phát ra từ miệng Khưu Uyển Di.

Cố Trường Khanh đứng lên, đi đến trước mặt Khưu Uyển Di, nhìn thẳng vào bà.

Đương nhiên Khưu Uyển Di không hề phát hiện, bà nắm lấy tay Khổng Ngọc Phân, khuôn mặt xinh đẹp trở nên âm trầm:

– Con nghĩ là mẹ cũng cam tâm? Mẹ làm bao chuyện như vậy chẳng phải đều vì hai chị em con sao? Mẹ không danh không phận theo cha con bao năm như vậy, khó khăn lắm mới đợi được đến hôm nay, con nghĩ rằng mẹ muốn tươi cười niềm nở với con tiện nhân này sao…

Bà chỉ vào Cố Trường Khanh trên giường bệnh.

Sắc mặt Cố Trường Khanh trắng bệch: "Dì…"

– Nhưng trên tay nó còn có 15% cổ phần của Cố thị, rất được những cổ đông, nguyên lão của Cố thị quan tâm, nếu mẹ không có được sự tín nhiệm của nó sao có thể sống yên ổn trong Khổng gia! Con nghĩ rằng mẹ thực sự tốt với nó? Mẹ chỉ hận không thể giết nó!

Khưu Uyển Di nghiến răng nghiến lợi, sự hận thù lộ rõ trong giọng nói của bà:

– Nếu Cố Linh Lung mà biết con gái mình bị mẹ dạy dỗ thành ra thế này thì chẳng biết sẽ có suy nghĩ gì? Nếu cô ta biết mẹ cố ý đưa con gái cô ta đến con đường nghiện hút, thiếu chút nữa thân bại danh liệt, không biết sẽ có cảm giác gì?

Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy trời rung đất chuyển, hai chân mềm nhũn, ngã phịch xuống đất, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Người dì cô vẫn kính yêu, tôn trọng như mẹ đẻ… lại hận không thể giết chết cô! Những đau khổ trước kia thì ra đều do một tay bà tạo thành…

Hận sao? Hận, nhưng so với hận lại càng là đau lòng…

Cảm giác lạnh lẽo thấu đến tận xương từ đáy lòng truyền ra, nhanh chóng xâm nhập khắp cơ thể, khiến cô run rẩy.

Khưu Uyển Di đi đến bên giường bệnh, cười lạnh nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường, bỗng nhiên vươn tay, vạch tấm vải trắng, lộ ra khuôn mặt trắng bệch của Cố Trường Khanh.

Khưu Uyển Di cười thành tiếng:

– Chết cũng tốt! Chết cũng tốt! Mày nên chết từ lâu rồi! Dựa vào cái gì mà mày có thể cưỡi trên đầu con tao, dựa vào cái gì mà phải bắt con tao phải sống dưới bóng của mày! Năm đó mẹ mày cướp đi người tao yêu, sau này mẹ mày bị ung thư chính là báo ứng của cô ta! Nhưng cô ta có tiền, mời được bác sĩ tốt nhất về mổ cho mình, nghĩ sẽ tránh được một kiếp. Tao sao có thể trơ mắt nhìn mẹ mày sống sót để mà đè ép tao!

Mẹ mày là bị tao làm cho tức chết, lúc tao nói cho mẹ mày rằng Khổng Khánh Tường vẫn luôn giấu mẹ mày mà ở cùng tao, còn có con với tao nữa, lúc đó mẹ mày đã giận đến ngất xỉu, chết trong đêm đó. Nay con gái mày lại chết trong tay con tao, cái này gọi là gì? Là báo ứng, là lưới trời lồng lộng, thưa mà khó lọt! Đây là những gì mẹ con mày nợ tao, chúng mày đáng phải nhận kết cục này. Giờ tao nói hết chân tướng cho mày, cho mày chết được rõ ràng!

Cố Trường Khanh chỉ cảm thấy đầu như nổ tung, khí huyết toàn thân đảo lộn, cô liều mạng nhào về phía Khưu Uyển Di, hét lớn:

– Bà nói cái gì? Thì ra mẹ tôi là do bà hại chết! Bà là đồ xấu xa!

Nhưng sự phẫn nộ, bi ai của cô đều chỉ là vô ích, hoàn toàn vô dụng với Khưu Uyển Di, người cô xuyên qua Khưu Uyển Di rồi lại ngã xuống đất.

Cố Trường Khanh quỳ rạp trên mặt đất, ôm đầu khóc thành tiếng, lòng đau như cắt.

Bên cạnh, Khổng Ngọc Phân đứng lên, đi đến bên cạnh Khưu Uyển Di, đầu tiên là co rúm người nhìn Cố Trường Khanh nằm trên giường bệnh một cái, sau đó thất thố hỏi mẹ:

– Mẹ, giờ con nên làm gì đây? Con nên nói sao với cha? Vạn nhất cảnh sát tới bắt con thì sao?

Cô nhìn thi thể một cái rồi lại vội núp ra sau Khưu Uyển Di.

Khưu Uyển Di tức giận trừng mắt nhìn cô ta một cái:

– Sao? Có gan làm lại không có can đảm đối mặt? Đồ vô dụng! Con sợ cái gì? Nó chết vì bị dị ứng, cảnh sát cũng chẳng tra ra được cái gì, cho dù tra được thì cha con cũng sẽ thu xếp cho con!

Khổng Ngọc Phân vẫn có chút lo lắng:

– Cha sẽ không trách con, còn có thể xử lý cho con?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!