Chương 28: Nhẫn nại

Bắt đầu tuần mới bằng chương như này mình cũng tiếc lắm nhưng thôi đành …

Trong bệnh viện.

Vẻ mặt bác sĩ nghiêm túc, nói với Cố Trường Khanh:

– Xin lỗi, chúng tôi đã cố hết sức, đi gặp ông ấy lần cuối đi.

Cố Trường Khanh lảo đảo, mặt trắng như tờ giấy, hai mắt trống rỗng vô thần. Chị Xảo đằng sau òa lên khóc lớn:

– Ông chủ, ông chủ ơi… người tốt như vậy…

Bác sĩ thở dài, nghiêng người nhường đường, Cố Trường Khanh chậm rãi bước vào.

Phòng cấp cứu tràn ngập mùi thuốc khử trùng nhưng vẫn không thể át đi mùi máu. Dụng cụ lạnh như băng phản xạ ra ánh sáng lạnh lùng, càng khiến không khí trở nên thê thương.

Văn Kì Sơn nằm trên giường, khăn trắng trên người loang lổ máu, góc giường còn có vệt máu đang chậm rãi chảy xuống.

Từng giọt, từng giọt, đỏ đến chói mắt, như đâm sâu vào tim cô.

Bên cạnh là một chiếc máy, trên màn hình có một đường vạch hồng nảy lên bất quy tắc, giống như đang viết rằng ông sắp mất đi sự sống.

Tất cả, tất cả đều như ác mộng…

Làm sao thế này? Vì sao cô lại ở đây?

Người đó không phải là chú Văn, chú Văn sinh long hoạt hổ, luôn mạnh mẽ, cho dù ngủ cũng ngáy như sấm, người nằm im ở đó tuyệt đối không phải là chú Văn.

Cố Trường Khanh đứng bất động ở đó, dường như chỉ cần không đi, mọi thứ sẽ chẳng là sự thật.

– Trường Khanh…

Trên giường bệnh truyền tới giọng nói suy yếu của chú Văn.

Đằng sau, chị Xảo khẽ đẩy cô, khóc nói:

– Cố tiểu thư, mau tới nói chuyện với lão gia, để lão gia yên tâm đi thôi…

Cố Trường Khanh bị chị Xảo đẩy tới bên Văn Kì Sơn, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt chú Văn như tro tàn.

Dường như ông phải cố hết sức mới có thể mở to mắt, đôi mắt bình thường sáng rỡ nay ảm đạm vô cùng.

Cố Trường Khanh há miệng nhưng không nói nên lời, nước mắt điên cuồng rơi xuống, cô muốn kêu, muốn gọi nhưng không thể phát ra tiếng nói.

Văn Kì Sơn nhìn cô, sắc mặt như tro tàn thoáng hiện nụ cười trấn an, môi ông giật giật, giọng nói yếu ớt:

– Đừng tự trách… không phải là lỗi của cháu… đây là số mệnh của chú Văn… không thể tránh khỏi…

Cố Trường Khanh ra sức lắc đầu, cô chỉ cảm thấy tim đau quá, đau đến độ muốn chết đi. Cô bưng miệng, sâu trong yết hầu phát ra tiếng "A…a".

Nếu cô cố gắng một chút… Rõ ràng cô đã biết mọi thứ… Rõ ràng cô có thể thay đổi tất cả… Là lỗi của cô, là cô không cố gắng.

Chị Xảo ở bên như không đành lòng nhìn cô đau khổ như vậy, bưng miệng chạy ra ngoài, không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng khóc của chị Xảo.

– Cháu thực sự sống lại?

Cố Trường Khanh rưng rưng gật đầu:

– Nhưng vẫn là vô dụng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!