Lúc Cố Trường Khanh đến nhà Văn Kì Sơn thì Văn Kì Sơn còn chưa dậy, được chị Xảo vào báo thì ông mới rời giường, lòng đầy nghi hoặc đi xuống lầu, nhìn thấy Cố Trường Khanh đang ngồi trong phòng khách.
– Trường Khanh, sao đến sớm vậy?
Đương nhiên Cố Trường Khanh không thể nói là sợ ông sáng sớm đã chạy ra ngoài nên chỉ chỉ vào hộp ghép hình trên bàn, cười nói:
– Tối qua cháu ghép cả đêm cũng không xong, ngủ không được, đợi mãi mới đến sáng, không nhịn được nên chạy đến đây.
Văn Kì Sơn cười cười, thầm nghĩ: Quả nhiên vẫn là trẻ con, với những chuyện nhỏ nhặt này lại rất nhiệt tình.
Ông đi đến bên Cố Trường Khanh:
– Được, chờ ăn sáng xong, chú phải xem xem rốt cuộc hình vẽ thế nào đã làm khó được Trường Khanh của chúng ta!
Chị Xảo nấu mì hải sản rất ngon, hai người ăn xong rồi cùng vào thư phòng.
Cố Trường Khanh mở hộp xếp hình ra, vì để giữ chân Văn Kì Sơn cả một ngày nên cô mua hộp khó nhất, lớn nhất.
Văn Kì Sơn nhìn rồi buột miệng nói:
– Trường Khanh, cháu nên mua loại đơn giản thôi.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu, bĩu môi như thể đang tủi thân:
– Chú Văn, ý chú là Trường Khanh rất ngốc đúng không…
Văn Kì Sơn ý thức được mình lỡ miệng, vội cười lấp liếm:
– Không phải, không phải, chú Văn cảm thấy chỉ là chơi giải trí thôi, không cần phải quá phức tạp…
Cố Trường Khanh cười cười, hưng phấn đổ hộp xếp hình lên bàn, để hai người cùng ghép.
Chú Văn nhìn hình gốc, cẩn thận quan sát rồi tỉ mỉ ghép từng mảnh nhỏ, nói với Cố Trường Khanh:
– Nhưng trò chơi này rất hay, có thể rèn luyện khả năng quan sát, đồng thời bồi dưỡng tính kiên nhẫn và cẩn thận của con người.
– Màu sắc thực sự rất phức tạp, hoàn toàn không tìm thấy chỗ liên quan, trông mảnh ghép nào cũng na ná nhau.
– Đầu tiên cháu ghép từ bốn góc đơn giản lại trước, về phần trung gian, bố cục phức tạp thì làm sau, hơn nữa cứ thử đi thử lại, thực sự làm được những điều này thì sẽ chẳng có gì làm khó được cháu.
Cố Trường Khanh ghi nhớ trong lòng:
– Cũng giống như con người, đầu tiên phải có nền tảng vững chắc, cái gì có thể làm được thì làm trước, cái khó thì làm sau, cẩn thận, không được sợ thất bại, cố gắng thử nhiều lần thì nhất định sẽ thành công!
Văn Kì Sơn ngẩng đầu, trong nụ cười là cả sự bất ngờ, ông vuốt đầu Cố Trường Khanh khen:
– Trường Khanh, không ngờ rằng cháu lại hiểu sâu được như vậy!
Lúc trước dường như đã xem thường tiểu cô nương này rồi.
Cố Trường Khanh hơi đỏ mặt.
24 tuổi được khen thế này thì đúng là nên đỏ mặt.
Hai người rất chăm chú, cẩn thận, đến trưa cũng mới chỉ ghép xong được bốn góc.
Mắt hai người đều cay cay, bảo chị Xảo mang đồ uống lên, hai người nghỉ ngơi một hồi.
Cố Trường Khanh nhìn đồng hồ treo tường, đã gần 11h, gần được nửa ngày rồi nhưng cô vẫn không dám mất cảnh giác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!