– Cái gì? Hủy bỏ hôn lễ?
Khưu Uyển Di đứng trong phòng khách xa hoa nhà mình, hoảng sợ nhìn Khổng Khánh Tường đang ngồi trên sofa, hút xì gà.
Nhất thời, Khưu Uyển Di cảm thấy trời rung đất chuyển, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thực này, hai ngày trước bà đã đi thử váy cưới từ Milan chuyển về.
Bà xông lên trước, bất giác cao giọng nói:
– Vì sao phải hủy hôn lễ? Chẳng phải lúc trước anh đã nói hôn lễ sẽ cử hành đúng thời hạn cơ mà!
Bà chưa bao giờ nói năng thế này với Khổng Khánh Tường, trước giờ đều là ông muốn gì thì bà nghe thế, ngoan ngoãn nghe lời, chưa bao giờ phản đối, đương nhiên cũng không có tư cách phản đối.
Nhưng giờ bà hoàn toàn không thể tự khống chế bản thân, cái này quá mức đả kích, mắt thấy sẽ đi đến vị trí lấp lánh hào quang nhưng chỉ còn một bước lại bị người đẩy vào vực sâu, không thể với tới, điều này sao có thể chấp nhận?
Khổng Khánh Tường vốn đang bực bội lại nghe Khưu Uyển Di chất vấn như vậy, lửa giận trong lòng bốc lên, ông ném mạnh điếu xì gà trên tay xuống, quát Khưu Uyển Di:
– Tôi có cách gì? Chính vì mẹ con nhà cô mới làm tôi bị người ta cản đường!
Bị ông quát, Khưu Uyển Di lập tức ngoan ngoãn lại, nhìn khuôn mặt tức giận của Khổng Khánh Tường, mặt tái lại:
– Anh nói thế… là có ý gì?
Khổng Khánh Tường lấy trong túi áo vest ra tờ kết quả xét nghiệm DNA, vứt lên bàn trà rồi kể qua chuyện Văn Kì Sơn uy hiếp ông.
Khưu Uyển Di nhìn tờ giấy kia, bên tai nghe được lời nói của Khổng Khánh Tường, sắc mặt càng tái nhợt.
– Họ Văn kia nói, chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì sẽ công khai chuyện này. Ngọc Phân là con gái tôi, đây là sự thực không thể chối cãi, cô nói xem tôi phải làm thế nào!
Khổng Khánh Tường nhìn khuôn mặt trắng bệch của bà, lạnh lùng nói.
Hai mắt Khưu Uyển Di tối sầm lại, lòng hoảng hốt, cả người lạnh run. Bà nắm chặt lấy cổ tay Khổng Khánh Tường, vẻ mặt hoảng hốt vô cùng.
– Để cho ông ta công khai cũng được, trong tay anh có cổ phần, có thực quyền thì sao phải sợ!
Khổng Khánh Tường cười lạnh một tiếng, đẩy mạnh bà ta ra, Khưu Uyển Di bị bất ngờ nên bị ông đẩy ngã.
Khổng Khánh Tường chỉ vào bà:
– Chỉ vì cho cô danh phận mà để tôi phải chịu sự chỉ trích và phỉ nhổ của người đời? Khưu Uyển Di, cô cảm thấy tôi cần phải hi sinh vì cô như vậy.
Giọng nói của ông ta vô cùng sắc nhọn, hoàn toàn không chút tình cảm khiến bà run người.
Bà không phải Cố Linh Lung, trước mặt Cố Linh Lung ông luôn phải cẩn thận, mỗi câu nói ra đều suy nghĩ kĩ càng sợ khiến Cố Linh Lung không vui. Nhưng Khưu Uyển Di thì có là gì. Nói tới nói lui, chẳng qua là vung tiền mua về, đồ ăn chỗ ở của Khưu Uyển Di đều là ông cho, trước mặt bà, ông muốn thế nào chẳng được, cần gì phải quan tâm đến cảm nhận của bà ta?
Nếu không nể tình bao năm qua Khưu Uyển Di vẫn luôn ngoan ngoãn, hầu hạ mình vui vẻ, còn sinh cho mình một đứa con gái thì làm gì đến lượt bà được danh phận này?
Khưu Uyển Di nhìn khuôn mặt lạnh lùng của ông, mặt dần trắng bệch, nước mắt rơi từng giọt, từng giọt.
Bà rất muốn uy hiếp ông ta: Ông sợ người khác công khai thì không sợ tôi sẽ công khai nó sao?
Nhưng bà không dám, bà biết rõ loại người như Khổng Khánh Tường, ông ta vì bản thân chuyện gì cũng dám làm, bà sợ ngay cả những thứ đang có cũng sẽ mất đi, bà không dám mạo hiểm!
Bà bưng mặt khóc òa.
– Khánh Tường, em với anh thế nào anh cũng biết rồi đó, em chỉ là muốn được ở bên cạnh anh một cách quang minh chính đại, nhưng nếu vì thế mà làm hại đến anh thì em chấp nhận sống trong bóng tối cả đời.
Thấy bà khóc như đứt từng khúc ruột, sắc mặt Khổng Khánh Tường dần dịu xuống, ông thở dài ngồi xuống, ôm bà vào lòng, dịu dàng nói:
– Anh biết thế này là thiệt thòi cho em, em yên tâm, tuy không thể cho em danh phận nhưng cuộc sống của mẹ con em sẽ rất tốt, không kém gì những quý phu nhân khác.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!