Ra khỏi thư phòng, Cố Trường Khanh gọi ông Vương lái xe đến đưa cô đến chỗ chú Văn. Hôm nay là thứ Bảy, không phải đến trường.
Giờ Cố gia có năm chiếc xe, Khổng Khánh Tường có một chiếc Rolls
-Royce, một chiếc xe thể thao Maybach, một chiếc BMW và một chiếc Hummer. Chiếc xe này về cơ bản là của Cố Trường Khanh. Ông Vương là quân nhân xuất ngũ, từng là cao thủ quyền cước, không chỉ là lái xe mà cũng là vệ sĩ.
Ông Vương là người ít lời, một ngày nói được vài câu. Ông nhìn khuôn mặt trẻ con của tiểu thư qua gương chiếu hậu, lúc này khuôn mặt tiểu thư cau lại, vô cùng tức giận, vẻ mặt này chưa từng xuất hiện trên người tiểu công chúa vô ưu vô lo. Bỗng nhiên ông có cảm giác kì quái, dường như vẻ ngây thơ, hoạt bát của tiểu thư đã biến mất chỉ trong một đêm…
Ông Vương nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, lòng thầm thở dài. Ai nói kẻ có tiền thì sẽ hạnh phúc? Khi hưởng thụ sự khoái hoạt của tiền tài thì cũng sẽ phải chấp nhận nỗi đau mà tiền tài mang đến.
Nếu Cố gia không giàu có như vậy, tiểu thư cũng sẽ không buồn bã thế này rồi.
Cố Trường Khanh đương nhiên không biết lái xe nhà mình đang thương xót mình. Cô đang nghĩ đến một chuyện.
Nếu đã biết ngày và nguyên nhân chú Văn chết, lần này, cô nhất định sẽ thay đổi vận mệnh của chú Văn.
Kiếp trước, hôn lễ của Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di là hai tháng tới, ngày chú Văn qua đời là trước hôn lễ của bọn họ một tháng. Chỉ cần ngày đó, cô không cho chú Văn đi đâu, chỉ ở nhà thì chẳng phải là đã tránh được tai nạn?
Nghĩ vậy, lúc này Cố Trường Khanh mới mỉm cười.
Xe rất nhanh đã đến chỗ của Văn Kì Sơn.
Văn Kì Sơn sống ở một khu biệt thự liền kề. Sống một mình trong căn nhà hai tầng.
Nghe tiếng còi xe, người hầu là chị Xảo tiến lên mở cửa, vừa thấy Cố Trường Khanh thì đã cười nói:
– Cố tiểu thư, lão gia đang chờ tiểu thư!
Chị Xảo là quản gia nhà họ Văn, rất yêu quý Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh cười với cô:
– Chị Xảo, hôm nay em muốn ăn cua chị nấu.
– Biết hôm nay tiểu thư sẽ đến, hôm qua lão gia đã dặn chị sáng nay mua cua mà tiểu thư thích nhất rồi!
Một người có thật tâm hay không sẽ biểu lộ rõ qua những chuyện nhỏ nhặt nhất. Có lẽ Khổng Khánh Tường còn chẳng biết con gái mình thích ăn cua.
Văn gia trang hoàng đơn giản, tiện nghi, không xa hoa nhưng lại rất thoải mái, tựa như tính cách của Văn Kì Sơn vậy.
Văn Kì Sơn đã nghe được giọng của cháu gái, ra khỏi thư phòng, đứng trên lầu hai vẫy vẫy Cố Trường Khanh:
– Trường Khanh, mau lên đây xem chú Văn mua gì về cho cháu này.
Cố Trường Khanh ngẩng đầu nhìn bóng dáng cao lớn khôi ngô của chú Văn, hai mắt hơi cay cay, cổ họng như có gì đó chặn lại.
Giờ khắc này, Cố Trường Khanh thực lòng cảm ơn ông trời đã cho cô sống lại, không chỉ là cho cô một cơ hội sinh tồn, không chỉ cho cô cơ hội báo thù cho mẹ mà quan trọng nhất là cho cô cơ hội để giữ lại những người thương yêu.
Cố Trường Khanh lên lầu. Đi theo ông vào thư phòng.
Cố Trường Khanh xoay người đóng cửa thư phòng lại, quay đầu nhìn Văn Kì Sơn, nước mắt trào ra.
Văn Kì Sơn ngạc nhiên:
– Trường Khanh, cháu sao vậy?
Cố Trường Khanh nhào vào lòng Văn Kì Sơn, khóc nói:
– Chú Văn, mẹ cháu là bị Khổng Khánh Tường và Khưu Uyển Di hại chết!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!