Chương 22: Đối Chất

Quỷ không có thực thể, là người sau khi chết mới biến thành, cho nên vẫn giữ lại được kí ức khi còn sống.

Mà chẳng một ai lại muốn được trải nghiệm cảm giác bị xuyên qua lồng ngực, ngay cả quỷ cũng thế. Hắn tất nhiên cũng cảm thấy không vui.

Bị người ta liên tục xuyên qua ngực hai lần giống như bị tên bắn hai lần vậy.

Nếu đổi lại là một con quỷ hung dữ thì nhất định đêm nay Thiết Như Lan chắc chắn sẽ chịu khổ, cũng may tính cách của nam quỷ này cũng được xem là hiền lành. Sắc mặt của Cái Khiết càng thêm trắng:

"Đêm nay có thể giải quyết việc này không?"

Tớ có việc. Nói xong, Tô Vân Thiều lập tức tắt máy.

Mà sắc mặt của Cái Khiết càng trở nên không ổn.

Lôi Sơ Mạn giả vờ không nhìn thấy, cầm lấy điện thoại của mình:

"Hiện giờ đã muộn rồi, mọi người về đi."Đã nói đến mức này, Thiết Như Lan và Cái Khiết chỉ có thể rời đi.

Tối nay là do Tần Giản lôi kéo Lôi Sơ Mạn ra ngoài, cậu ta phải có trách nhiệm đưa người về nhà an toàn.

Trên đường trở về, cậu ta nói:

"Tớ cảm thấy Cái Khiết có gì đó rất kì lạ?"Lôi Sơ Mạn kinh ngạc mà nhìn hắn,

"Có phải cậu đã thức tính bản năng của dã thú?"Tần Giản:

"…… Cậu làm ơn nói tiếng người đi."Trên mặt Lôi Sơ Mạn đều là bộ dạng ghét bỏ:

"Đã cầu xin người ta giúp đỡ vậy mà còn giấu diếm. Muốn Vân Thiều bỏ hết việc của mình, từ nhà chạy tới giúp cô ta giải quyết vấn đề trong đêm? Ôi trời, mặt mũi cũng thật lớn."Tần Giản khó tin hỏi lại:

"Tại sao cậu lại biết cô ta còn giấu diếm chuyện gì?"

Xem điện thoại đi!

Tần Giản nhanh chóng lấy điện thoại ra, Bách Tinh Thần và Triệu Tình Họa đang phân tích ở trong nhóm. Bách Tinh Thần: [Tô Vân Thiều từng nói, quỷ có đường của quỷ, người có đường của người.

Trừ phi con quỷ đó có nỗi oán hận mãnh liệt nếu không sẽ không bám lấy con người, càng không thể bám lấy người ta lâu như thế.

]Triệu Tình Họa: [ Cho nên Cái Khiết đã kết thù oán với nam quỷ kia? ]Bách Tinh Thần: [ Nếu có thù oán, Cái Khiết chắc chắn sẽ thảm hơn cả nam sinh ăn phải tóc của người chết.

]Tần Giản: [ Vậy nguyên nhân là gì? ]Bốn người im lặng, không có lấy một tin nhắn, hiển nhiên là không rõ lý do.

Tô Vân Thiều: [ Là nhân quả.

]Bách Tinh Thần: [Là nhân quả trong thuyết Phật Giáo? ]Tô Vân Thiều: [ Cũng không khác biệt lắm.

]Quỷ sẽ không vô duyên vô bám lấy con người.

Giữa Cái Khiết và nam quỷ kia không chỉ có sợi dây nhân quả mà còn có cả sợi dây nhân duyên. Trước khi biết rõ chân tướng, Tô Vân Thiều sẽ không nghe theo lời nói một phía của đương sự mà đối phó nam quỷ.

Xử lý không ổn thoả, nhân quả này sẽ rơi xuống đầu cô.

Làm như vậy liệu có đáng không? Đêm nay, trong số những người hiểu rõ mọi chuyện, chỉ có Tô Vân Thiều là ngủ ngon.

Còn những người khác đều vì đủ loại lí do mà khó lòng ngủ được. Ngày hôm sau, nhóm bạn năm người của Tô Vân Thiều đã tách ra, từng người đi đến những nơi gần học viện mỹ thuật để ăn cơm tối.

Gần học viện mỹ thuật có một con phố ẩm thực, ở đây có tất cả món ngon từ nam tới bắc, không chỉ ngon mà còn rẻ, sinh viên học viện mỹ thuật và người dân xung quanh đều thích tới đây ăn cơm.

Sau khi ăn cơm tối, năm người gặp nhau trước cửa tiệm trà sữa, mỗi người một ly, báo cáo lại tin tức đã nghe ngóng được. Tần Giản:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!