"Con bé đã 17 tuổi, đột nhiên có người tìm tới cửa nói là ba mẹ ruột của nó, nó cũng chẳng thể chấp nhận mọi chuyện nhanh như vậy. Cứ từ từ, bà cũng đừng gấp."
Bà Tô sửa sang lại cà vạt
"Được rồi, ông đi làm đi, nhớ lái xe cẩn thận."*****Một giờ sau, Tô Vân Thiều đã ngồi xe đi tới phố đồ cổ.
Dưới ảnh hưởng của ánh sáng khoa học thuộc chủ nghĩa xã hội và vô số kẻ lừa đảo, người tin vào các thủ đoạn của Huyền môn đã ít càng thêm ít hơn, việc làm ăn cũng trở nên khó khăn.
Cửa hàng này không mở ở nơi góc phố hẻo lánh mà đường đường chính chính bày bán đồ cổ, trên giá gỗ bày đầy những loại đồ đồng, ngọc khí, đồ sứ nhưng không thấy bóng dáng của bùa giấy và chu sa.
Tô Vân Thiều đi đến trước quầy, một tay chắp sau lưng, môt tay gập ngón trỏ gõ lên mặt bàn ba lần:
"Bùa vàng, chu sa, tiền giấy, nhang đỏ…" Cô liên tiếp nói ra những đồ vật mà mình muốn mua.
Ông chủ là một người đàn ông trung niên đeo mắt kính:
"Có ba loại là thượng phẩm, trung phẩm, hạ phẩm, cô muốn loại nào?"Sau khi Tô Vân Thiều hỏi giá tiền của ba loại, bèn quyết định mua mỗi loại một ít, sau đó cô cất hết mấy thứ đồ này vào trong túi đen mà ông chủ đưa cho.
Bởi vì trên người đang mang theo nhiều đồ, cô cũng không muốn tiếp tục lắc lư ở bên ngoài nữa. Cô chuẩn bị rời khỏi phố cổ, gọi xe trở về nhà.
Nhưng chưa đi được mấy bước liền gặp phải một người đàn ông mặc đạo bào đang đi đến:
"Cô bé, cháu có muốn xem bói không?"
Không xem. Tô Vân Thiều đi nhanh về phía trước.
Người đàn ông mặc đạo bào vẫn lẽo đẽo đi theo ở sau lưng:
"Vậy xem nhân duyên đi, có thể biết một nửa kia của mình khi nào mới xuất hiện."Tô Vân Thiều dùng biểu cảm thờ ơ nhìn ông ta, trong ánh mắt có chút lên án:
"Ông muốn xúi dục trẻ vị thành niên yêu sớm?"
Người đàn ông mặc đạo bào nghẹn lời, ngay lập tức đã xoay chuyển tình thế:
"Vậy thì xem con đường học hành của cháu thế nào!"Tô Vân Thiều:
"Hóa 30 điểm, vật lý 40 điểm."Ngươi đàn ông cạn lời: …Thành tích tệ hại như vậy, trừ phi Văn Khúc Tinh hạ phàm làm gia sư kèm cặp 24/24 may ra mới có thể cứu được.
Bằng không, với cái thành tích này dù có tính gãy ngón tay cũng chẳng thể tính ra. Ông ta lăn lộn trong con phố đồ cổ này đã lâu, cũng chưa từng gặp phải khúc xương nào khó gặm đến thế.
Trong lúc nhất thời ý chí chiến đấu đã bị khơi dậy.
"Vậy cháu có người thân bị thất lạc không?"
Không có.Ông ta cắn răng:
"Tài vận! Không có ai mà không muốn biết tài vận của bản thân như thế nào!"Thật không trùng hợp, Tô Vân Thiều thiếu lộc, căn bản không cần tính.
Một người hỏi một người trả lời, hai người cứ như vậy mà đi ra khỏi phố đồ cổ. Tô Vân Thiều vẫy vẫy tay, lập tức có một chiếc taxi chạy đến.
Trước khi lên xe cô còn tốt bụng khuyên ông ta một câu:
"Ông nhanh về nhà đi, lúc này con dâu của ông đang cần ông giúp đỡ đấy."Taxi đã đi rồi nhưng người đàn ông vẫn sững sờ tại chỗ.
Cô bé chưa đến tuổi vị thành niên này có vẻ rất lạ mặt, nhìn thế nào cũng không giống như người trong nghề, tại sao cô bé lại biết ông có một đứa con trai, còn biết con trai của ông đã lấy vợ? Không lẽ cô bé là gián điệp do bên khác phái tới? Nhưng có gián điệp nào chỉ được 30 điểm hóa, 40 điểm lý cơ chứ?
Ông ta lắc đầu, xoay người quay về phố đồ cổ, nhưng càng nghĩ càng để ý tới câu nói của Tô Vân Thiều, vậy nên ông ta đã lấy điện thoại ra gọi về nhà.
"Vợ, bà có ở nhà không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!