Chương 8: Phục thù

Sau giờ tan học, Đồng Duyên mang balo, lắc lư đi về phía nhà vệ sinh. Đến cửa, bước chân dừng lại, rồi đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ.

Giờ cậu đã có thể bình tĩnh bước vào khu vực nữ giới.

Vào trong, cậu vén váy lên, nhìn một chút, xác nhận hôm nay Hứa Hân Đóa mặc quần bảo vệ an toàn, rồi cậu đẩy cửa đi ra ngoài.

Con gái thật phiền phức, không mặc quần bảo vệ an toàn thì chẳng thể thoải mái hành động.

Đi xuống cầu thang đầy sắc màu của trường Gia Hoa, Đồng Duyên lấy điện thoại xem giờ, ngay lúc đó có người đến gần. Cậu ngẩng đầu lên, thấy được gương mặt không mấy nổi bật trên ứng dụng học sinh.

Chân Long Đào nhìn Hứa Hân Đóa, không tỏ vẻ gì nhiều, vì trước đó Hứa Hân Đóa đã khiến cậu ta rất xấu hổ.

Cậu ta nhìn Hứa hân Đóa rồi nhỏ giọng nói: "Cô gái không biết tốt xấu như cô, thật là lần đầu tôi gặp."

Đồng Duyên nhìn Chân Long Đào, đánh giá cậu ta từ trên xuống dưới, rồi đi vòng qua cậu ta, tiếp tục hỏi: "Xe đâu?"

Chân Long Đào ngạc nhiên, đi theo Hứa Hân Đóa và hỏi: "Cô lại muốn chơi trò gì?"

"Về nhà."

Chân Long Đào đúng là muốn nổi giận, nhưng cũng nhớ đến cuộc cá cược, cậu ta dẫn Hứa Hân Đóa đến cổng trường, chỉ vào xe của mình, cho cô lên.

Hứa Hân Đóa trực tiếp ngồi vào ghế phụ.

Chân Long Đào nhìn một chút, rồi cũng lên ghế sau ngồi.

Không xa, ở bên cạnh xe, Mục Khuynh Dao nhìn thấy cảnh này, từ lúc Hứa Hân Đóa và Chân Long đào cùng đi ra khỏi trường, cô ta luôn quan sát họ.

Cô ta cười nói với Thẩm Trúc Hàng: "Con gái nuôi quả nhiên đã mắc bẫy."

"Trước đây chẳng qua chỉ giả vờ thôi, để Long Đào nghĩ cô ta khó theo đuổi, cuối cùng chẳng phải cũng đã vào tròng rồi sao?"

Mục Khuynh Dao với vẻ mặt đầy cảm thông, nhỏ giọng hỏi: "Em cảm thấy Chân Long đào nhất định sẽ chơi đùa cô ta một phen, em có nên nhắc nhở cậu ta không? Đừng quá đáng quá."

"Em thật là lòng tốt quá, mới bị chịu bao nhiêu ủy khuất. Thật ra không cần đâu, dù sao cũng là đứa con gái nuôi kia tự nguyện, chúng ta về nhà thôi."

"Được." Mục Khuynh Dao ngồi vào xe, không còn vẻ mặt lo lắng nữa, còn lấy điện thoại quay lại cảnh Hứa Tinh Đóa lên xe của Chân Long Đào.

Đồng Duyên nhìn thấy xe đã dừng lại trước công viên nhỏ, đột nhiên lên tiếng: "Dừng xe lại."

Tài xế từ từ cho xe dừng bên lề đường, Chân Long Đào hỏi: "Cậu làm gì vậy?"

"Tôi muốn đi dạo một chút, cậu về trước đi." Đồng Duyên nói xong liền xuống xe, thong thả bước vào công viên.

Cậu không quay đầu lại, nhưng lại nghe thấy tiếng đóng cửa xe, quả nhiên, Chân Long Đào đã đi theo.

Cậu biết ngay mà.

Chân Long Đào đi song song với Đồng Duyên trên con đường trong công viên, nhìn xung quanh, cậu ta không hiểu hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"

"Tản bộ, hít thở không khí. Lúc ở quê tôi, tôi đã quen với việc mỗi ngày đi dạo, nơi này khá thích hợp."

Chân Long Đào thực sự không mấy hứng thú với cảnh vật này, chỉ nhìn về phía Hứa Hân Đóa.

Đêm đã xuống, đèn đường vẫn chưa bật, dưới ánh sáng mờ ảo, cô yên tĩnh nhìn về phía trước, vẻ mặt gần như hoàn hảo.

Chân Long Đào nhìn một chút, sau đó điều chỉnh tâm trạng của mình, nói: "Tôi biết việc tôi đột ngột theo đuổi cậu thật là vội vàng, tôi chỉ là yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, trong lòng hơi sốt ruột. Nếu cậu đồng ý ở bên tôi, tôi nhất định sẽ đối xử tốt với cậu, luôn bảo vệ cậu."

Đồng Duyên nghe mà cảm thấy những lời này chẳng có chút giá trị gì, thậm chí còn không bằng những lời mơ mộng của Ngụy Lam.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!