Chương 39: (Vô Đề)

Bình tĩnh lại, cô thấp giọng hỏi: "Cậu nói tôi lẳng lơ là có ý gì?"

Đồng Duyên trả lời đầy lý lẽ: "Chúng ta có từng ước định ba điều không? Không được yêu đương! Vậy mà cậu đi khắp nơi quyến rũ người ta làm gì? Nếu có ai trong cơ thể tôi, mà một thằng con trai đứng bên cạnh nắm tay, còn định hôn tôi, tôi đánh cho nó tuyệt tử tuyệt tôn."

"Không phải tôi có ý gì đâu, tôi chỉ thấy cậu ta thân với Mục Khuynh Diệc, không muốn món quà bị lật xe thêm lần nữa thôi."

Nói cho cùng cũng là lỗi của Đồng Duyên.

Nếu không phải Đồng Duyên tỏ ra rõ ràng không thích món quà cô tặng, cô cũng không hoang mang đến mức đi tìm Thiệu Thanh Hòa để hỏi.

Đồng Duyên buộc xong đai áo giúp cô, buông tay ra, hai người cùng bước ra ngoài, cậu nói:

"Tôi gửi đồ đến nhà cậu rồi đấy."

"Gì cơ?"

"Váy dạ hội, phối cùng cái đồng hồ kia."

"Mặc váy dạ hội… đeo đồng hồ?"

"Tôi chính là muốn cậu đeo cái đồng hồ đó! Lát nữa tôi sẽ đến đón cậu, chỉ cần đợi tôi là được."

Hai người vừa ra khỏi lớp thì thấy Ngụy Lam và Tô Uy đang đứng chờ. Họ đi về phía phòng thay đồ nam, còn Hứa Hân Đóa thì về phòng thay đồ nữ.

Vào đến phòng thay đồ nam, Ngụy Lam thở dài sầu não: "Anh Duyên, nếu anh thích cô ấy thì em rút lui."

Ngụy Lam dù sao cũng đang theo đuổi Hứa Hân Đóa, giờ nhìn thấy hai người kia ở riêng với nhau trong phòng, cậu ta không khỏi suy nghĩ lung tung, cuối cùng quyết định từ bỏ.

Đồng Duyên đang thay đồ thì trả lời: "Cũng không hẳn là tôi thích, chỉ là tôi nghĩ cậu không theo đuổi được thôi."

"Haiz… được rồi, em bỏ cuộc. Từ giờ em chỉ làm quân sư thôi."

Đồng Duyên quay lại nhìn Ngụy Lam, cảm thấy Ngụy Lam chắc chắn sẽ bày đủ trò lố lăng, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, đành mặc kệ — muốn sao thì sao.

Sau giờ học

Hứa Hân Đóa sau khi tan học liền bảo tài xế Đức Vũ chở đến trung tâm thương mại. Trước đó cô đã tìm hiểu sẵn địa điểm, đến nơi thì lập tức đi thẳng vào.

Đây là một cửa hàng cổ điển, chuyên bán các món văn phòng tứ bảo.

Hứa Hân Đóa dạo một vòng, thấy ở đây còn có thể tự làm mặt quạt, thế là cô gọi nhân viên mang tới giấy bút lụa của tiệm, cầm bút lông bằng một tay, viết một câu thơ lên mặt quạt:

"Đống hoa vô đa thụ cánh cô, nhất khê sương nguyệt chiếu thanh cù."

Trích từ bài 《Mai Hoa》 (Hoa Mai).

Thật sự là nghĩ không ra nên viết gì, đành chọn một câu như vậy, đại khái cũng hợp với dáng vẻ thanh tâm quả dục của Mục Khuynh Diệc.

Lúc Hứa Hân Đóa đang viết, ông chủ tiệm đứng bên cạnh nhìn, sau đó cảm thán: "Chữ của cô bé thật sự không tệ, chắc cũng luyện nhiều năm rồi nhỉ?"

Hứa Hân Đóa cũng không phủ nhận: "Ừm, cháu bắt đầu từ năm bảy tuổi."

"Quả là có căn cơ."

Sau đó, Hứa Hân Đóa lại chọn thêm một bộ văn phòng tứ bảo để làm quà tặng.

Hứa Hân Đóa thật sự là kế cùng lực kiệt, cô vốn không giỏi trong việc chọn quà.

Nhà họ Mục sau khi Hứa Hân Đóa đến ở, đã cấp cho cô một thẻ sinh hoạt phí. Cô từng đến ngân hàng kiểm tra, số tiền cũng không nhiều lắm, có 200 ngàn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!