Chương 33: (Vô Đề)

Hứa Hân Đóa nhìn tấm thẻ, chần chừ một lúc rồi cũng đưa tay nhận lấy: "Vậy… thỉnh thoảng tôi sẽ qua đây ăn vặt."

"Sợ mập thì cứ dùng thân thể tôi mà ăn." Đồng Duyên đưa tay xoa đầu Hứa Hân Đóa, nhưng cô nghiêng người tránh đi.

"Được."

Đồng Duyên đi về phía một phòng khách, nói với Hứa Hân Đóa: "Tôi đi gọi bà dậy."

Hứa Hân Đóa lập tức chạy theo: "Cậu đưa bà sang đây rồi à?"

"Ừ."

"Không phải là chở bằng xe máy đó chứ?"

"Tôi bị điên chắc?!" Đồng Duyên bị câu hỏi của cô làm cho sốc luôn.

Gõ cửa một lúc, bà Hứa mới ra mở, cười hiền hậu nhìn Hứa Hân Đóa: "Đóa Đóa tới rồi à?"

Hứa Hân Đóa vội vàng đỡ lấy cánh tay bà: "Vâng, dạo này bà thấy sao rồi ạ?"

"Mọi thứ đều tốt cả, ăn ngon, ở tốt, chỉ là không có việc gì làm thôi, may mà vẫn còn học được thư pháp." Bà Hứa vừa nói vừa bước ra ngoài, giải thích với cô, "Bà già rồi, không thức khuya nổi, nên ngủ sớm chút, đợi qua mười hai giờ rồi cùng cháu mừng sinh nhật."

Đồng Duyên đứng sang một bên, tiện tay lấy một túi đồ ăn vặt xé ra, vừa ăn khoai tây chiên vừa nói với Hứa Hân Đóa: "Ban đầu tôi định tổ chức một bữa tiệc sinh nhật hoành tráng, nhưng nghĩ chắc cậu không thích nên thôi, chỉ đón bà sang đây, ba người mình cùng đón sinh nhật."

Bà Hứa cũng nói theo: "Bà với Tiểu Duyên đã tự tay làm cho cháu bánh sinh nhật đấy."

Vừa nói, bà vừa dắt Hứa Hân Đóa đi về phía nhà bếp.

Trên đường đi, Đồng Duyên ghé sát tai Hứa Hân Đóa thì thầm: "Tôi nói với bà là chỗ này tôi thuê tạm, bà hình như… không thể lập tức tiếp nhận kiểu "sang chảnh" này."

Hứa Hân Đóa gật đầu: "Ừ, tôi hiểu rồi."

Bước vào bếp, vừa nhìn thấy bánh sinh nhật, Hứa Hân Đóa sững sờ luôn.

Đồng Duyên tiếp tục giới thiệu: "Tôi bảo làm bánh kem, bà nội rất tự tin nói bà biết làm nhiều loại lắm. Cậu nhìn cái bánh này xem, là bánh to làm từ bột ngô ủ men, tôi định khoét giữa để cho kem vào, nhưng bà không đồng ý, nói như vậy không "thực tế", nên phết tương lên, bỏ thêm thịt gà hun khói. Cuối cùng mới phết một lớp kem lên trên, đặt thêm hai quả dâu."

Hứa Hân Đóa nhìn chiếc bánh mà dở khóc dở cười.

Đồng Duyên lại chỉ vào cái khác: "Còn cái này nữa, đỉnh cao luôn đấy. Là bánh táo đỏ mềm mịn thơm ngon… bên trong còn có cả táo đỏ bà mang từ quê lên, trang trí luôn cả mặt bánh, còn viết tên Cậu nữa."

Hứa Hân Đóa nhìn chiếc bánh táo đỏ được phủ kem bên trên, trên đó còn viết "Đóa Đóa chúc mừng sinh nhật 17 tuổi", cười mà mắt đỏ hoe.

Thật ra cô không đòi hỏi gì nhiều.

Chỉ cần được ở bên những người mình quan tâm, giản dị bình thường như thế này là đủ.

Những thứ rình rang hào nhoáng chưa chắc làm Hứa Hân Đóa cảm động, nhưng một chi tiết nhỏ không lời, lại có thể in sâu trong lòng cô thật lâu.

Những năm trước cô sống rất cô đơn và khô khan, người mà cô để tâm chỉ có hai người — một là bà Hứa, một là Đồng Duyên.

Giờ đây, nhìn hai người ấy cẩn thận chuẩn bị bánh sinh nhật cho cô, dù hình thức có phần buồn cười, nhưng lại khiến trái tim cô mềm nhũn, ấm áp vô cùng.

Hứa Hân Đóa nhìn bánh một lúc, sau đó ngồi xuống bàn ăn, hỏi ngay: "Có nến không? Tôi còn phải ước nữa."

Đồng Duyên từ một bên lấy ra hộp nến, vừa mở vừa lẩm bẩm: "Không biết có cắm được không, thôi cắm lên bánh táo đi vậy."

Cậu cắm đại được hai cây nến lên bánh, xiêu vẹo như sắp đổ, nên Hứa Hân Đóa tranh thủ ngồi xuống bàn, chắp tay nhắm mắt, nghiêm túc cầu nguyện.

Đồng Duyên và bà Hứa đứng cạnh nhìn cô, chờ đến khi cô thổi nến xong, Đồng Duyên chống tay lên bàn, nghiêng đầu hỏi: "Ước gì thế?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!