Chương 3: Món nợ

"Người ngồi cùng bàn với cậu là một kẻ ngỗ nghịch, tính tình vô cùng khó chịu. Ngồi chỗ đó có khi sẽ khiến cậu ấy phát bực. Cậu ấy sẽ không làm gì cậu đâu, nhưng chắc chắn sẽ khiến cậu phát phiền." Ngụy Lam nói tiếp.

Hứa Hân Đoá thầm nghĩ, may mà cậu ta nói với cô, nếu Đồng Duyên mà nghe được, nhất định sẽ nhảy dựng lên.

Nhưng… Đồng Duyên đúng thật là loại người như vậy.

"Nhưng mà tôi và cậu ấy là bạn tốt, có thể giải thích giúp cậu là cậu không biết gì cả. Cậu có thể ngồi cạnh tôi, vậy sẽ an toàn hơn." Ngụy Lam nói tiếp.

Người ngồi cùng bàn với Ngụy Lam đột nhiên sững sờ: "???"

Vậy cậu ta phải ngồi đâu? Chẳng lẽ ngồi chung bàn với Duyên ca sao?

Thế chẳng phải đi tìm đường chết à?

"Không sao, tôi nghĩ… cậu ấy cũng không phải loại người vô lý như vậy đâu." Hứa Hân Đoá cân nhắc từ ngữ một chút rồi trả lời.

"Ừm… nếu cậu ấy đang vui, chắc cùng lắm chỉ mắng vài câu, không chết được đâu." Ngụy Lam rất giỏi tận dụng gương mặt của mình, lúc này liền giả vờ tỏ vẻ đau lòng, cố ý khoe khoang bản thân đẹp trai cỡ nào.

Diện mạo của Ngụy Lam là kiểu rất dễ chiếm thiện cảm, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, mắt không quá to cũng không quá nhỏ, vừa vặn, cộng thêm mí đôi và bọng mắt, khiến đôi mắt trông có thần hơn. Ngũ quan của cậu ta thanh tú mà tinh tế, mái tóc được uốn nhẹ, tạo độ phồng tự nhiên trên đỉnh đầu.

Mái tóc mái rủ xuống che đi một phần đôi mắt, khi cười lên trông lại càng đẹp hơn.

Hứa Hân Đoá không nhịn được mà mỉm cười: "Vậy thì tốt quá rồi."

Cô vừa cười, Ngụy Lam liền mềm cả người.

Trong lớp đột nhiên xuất hiện một mỹ nhân như vậy, lại còn ngồi ngay sau cậu, cậu hận không thể quay đầu lại suốt buổi học.

Nhưng mà… cũng không thể dọa người ta sợ được, vẫn nên giữ chút hình tượng thì hơn.

"Nếu có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi." Ngụy Lam thấy cô không có ý định đổi chỗ, bèn nói thêm.

"Được."

"Hay là chúng ta kết bạn WeChat đi, như vậy cũng tiện hơn."

"Oh..."

Lúc này Hứa Hân Đoá mới sực nhớ vẫn chưa đổi điện thoại. Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, tháo nắp sau, thay sim, rồi bật nguồn cài đặt lại.

Lúc này, tiết học đã bắt đầu, Ngụy Lam đành quay lại phía trước.

Giáo viên bước vào lớp, vừa thấy một gương mặt xa lạ liền nảy sinh hứng thú, chuẩn bị gọi cô trả lời câu hỏi.

Hứa Hân Đoá đứng lên, nhìn về phía giáo viên nước ngoài.

Thẩm Trúc Hàng biết rõ xuất thân của cô, cũng biết chuyện cô chen vào lớp quốc tế, bèn "tốt bụng" nhắc nhở thầy: "Thầy ơi, thầy nói chậm một chút đi, bạn mới có lẽ nghe không hiểu đâu."

Lớp quốc tế giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh, Thẩm Trúc Hàng cũng nói với giáo viên bằng tiếng Anh.

Giáo viên gật đầu, giảm tốc độ nói chuyện rồi bắt đầu đặt câu hỏi.

Từ nhỏ Hứa Hân Đoá đã thường xuyên hoán đổi thân thể với Đồng Duyên, rất hay đến đây học, từ lâu đã quen với môi trường dạy học hoàn toàn bằng tiếng Anh, đương nhiên không có gì khó khăn.

Cô thản nhiên trả lời, khẩu âm trôi chảy, có thể nghe ra nền tảng tiếng Anh của cô rất tốt, thậm chí không hề có dấu vết của kiểu "Anh ngữ Trung Quốc", lưu loát chẳng khác nào người đã sống ở nước ngoài nhiều năm.

Trường Quốc tế Gia Hoa đã giảng dạy song ngữ từ bậc mẫu giáo, tạo dựng môi trường ngôn ngữ ngay từ nhỏ.

Lớp quốc tế tuyển sinh từ mẫu giáo, kéo dài đến cấp ba, sau đó một số học sinh sẽ được tuyển thẳng vào các trường đại học nước ngoài liên kết với trường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!