Chương 247: (Vô Đề)

Mục Khuynh Hân nhìn thẳng vào Thẩm Trúc Hàng, giọng nói không mang chút do dự: "Thẩm Trúc Hàng, nếu không có hôn ước, có lẽ chúng ta còn có thể làm bạn. Chúng ta cũng lớn lên cùng nhau. Nhưng tôi không thích cậu, không có một chút cảm giác nào cả. Cảm xúc là thứ không thể cưỡng ép. Nếu tôi có thể thích cậu thì đã thích từ lâu rồi. Vậy nên, chia tay ở đây chẳng phải là chuyện tốt cho cả hai sao?"

Thẩm Trúc Hàng nhìn cô một lúc lâu, bàn tay siết chặt lại, dường như còn muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Mục Khuynh Hân thấy vậy, nói tiếp: "Bây giờ cậu phối hợp với tôi, có khi sau này tôi còn biết ơn cậu. Còn nếu thật sự trở mặt, chúng ta e là chỉ có thể trở thành kẻ thù. Cậu biết rõ tính tôi thế nào mà."

Câu nói này như một cú đòn giáng mạnh vào lòng Thẩm Trúc Hàng, đánh tan cả những mộng tưởng cuối cùng.

Cuối cùng, cậu ta gật đầu, thấp giọng: "Tôi sẽ về nói thử xem."

Nghe vậy, Mục Khuynh Hân thở phào nhẹ nhõm.

Vừa về đến nhà, cô đã thấy cha mẹ đang tiếp khách. Nhưng điều khiến cô sững sờ là… người khách ấy lại là Doãn Họa— chính là mẹ của Đồng Duyên.

Cha mẹ cô tiếp đãi vô cùng niềm nở, trong câu chuyện mập mờ nhắc đến chuyện hôn ước của Mục Khuynh Hân. Ý tứ rõ ràng: hiện tại Đồng Duyên đang yêu Khuynh Hân, nhưng vì cô vẫn còn vướng hôn ước, họ hi vọng có thể hủy bỏ nó. Nếu không, chẳng khác nào để Đồng Duyên trở thành người thứ ba.

Mục Văn Ngạn vẻ mặt trầm ngâm, không tỏ rõ thái độ, chỉ nói phải suy nghĩ thêm. Nhưng sau khi nghe điều kiện mà nhà họ Đồng đưa ra, ông cũng không trực tiếp từ chối.

Đợi Doãn Họa rời đi, Mục Khuynh Hân mới kể lại việc Thẩm Trúc Hàng đồng ý lùi bước.

Nghe xong, ánh mắt Mục Văn Ngạn lập tức sáng lên, như thể vừa tìm được một lối đi trọn vẹn đôi đường.

Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng đến mức khiến Mục Khuynh Hân không khỏi cảm thấy kỳ lạ — hôn ước mà cô từng nghĩ đến là đau đầu, vậy mà lại nhẹ nhàng bị gỡ bỏ.

Phía nhà họ Thẩm, Thẩm Trúc Hàng đứng ra nói rằng mình không thích Khuynh Hân. Nhà họ Thẩm vì áy náy mà liên tục xin lỗi, mời cơm chuộc lỗi, chủ động hủy hôn ước, nhưng vẫn giữ quan hệ hợp tác làm ăn.

Còn nhà họ Đồng thì không chỉ giúp đỡ mà còn đưa ra một loạt lợi ích khiến Mục Văn Ngạn cười tươi suốt buổi, vui đến không ngậm được miệng.

Chính điều này lại khiến Khuynh Hân thất vọng đến tột cùng.

Hóa ra trong mắt cha cô, hạnh phúc cả đời của con gái chẳng là gì cả. Chỉ cần lợi ích đủ lớn, bất cứ quyết định nào cũng có thể bị thay đổi trong phút chốc.

Một cơn lạnh buốt len lỏi khắp tim.

Rõ ràng, tình thân với ông, chưa bao giờ là ưu tiên hàng đầu.

Mạc Nhân Tầm nhanh chóng nhận ra tâm trạng của Mục Khuynh Hân, thậm chí vì chuyện này mà cãi nhau một trận lớn với Mục Văn Ngạn, còn đưa ra yêu cầu ly hôn.

Lần này, cha mẹ họ e là không tránh khỏi chuyện ly hôn nữa rồi.

Sau khi đạt được mục tiêu, Mục Khuynh Hân đặc biệt mời Đồng Duyên một bữa cơm, Đồng Duyên vui vẻ nhận lời ngay.

Cậu vốn là người rất ít nói khi ăn, nên trước bữa ăn liền thẳng thắn nói với Mục Khuynh Hân một chuyện: "Chúng ta tạm thời chưa thể công khai chia tay."

"Vì sao?"

"Nếu vừa giúp cậu xong đã chia tay ngay, chẳng phải quá giả tạo sao? Hơn nữa, mẹ tôi cũng đã ra mặt rồi, giờ tôi quay đầu chia tay, bà không đập chết tôi mới lạ."

Mục Khuynh Hân nghĩ thấy cũng đúng, gật đầu đồng ý: "Ừ, được rồi, tôi hiểu."

"Cậu cũng phải thể hiện tự nhiên một chút, cậu biết không, bạn cùng lớp cậu, cái cô Lý Tân Ninh gì đó đang theo đuổi tôi đấy."

"Thế à?" Cô thực sự không biết, đang chỉnh lại bộ dao nĩa trước mặt.

"Cậu phải biết chứ, thậm chí còn phải giúp tôi xử lý mấy người theo đuổi nữa, không thì tôi giúp cậu, cậu không giúp lại, thế là sao?"

"Được, thứ Hai tôi sẽ "xử" cô ta."

Đồng Duyên nghe cô nói "xử lý" mà cảm thấy như tiếng chiến mã gõ móng, liền hỏi tiếp: "Cậu xử thế nào?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!