Ngày hôm sau, ba anh em nhà Mục cùng nhau đi học thêm.
Ba người đi trên hai chiếc xe riêng. Sau khi Hứa Hân Đóa và Mục Khuynh dao xuống xe, liền thấy Mục Khuynh Diệc đang đứng trước cổng. Đợi đến khi họ theo kịp, anh mới bước vào mà không hề chào hỏi.
Hứa Hân Đóa thật sự không biết người này đang chơi chiêu gì.
Vừa bước vào, Lâu Hử là người đầu tiên chào hỏi: "Oa! Khuynh Diệc về rồi à?"
Mục Khuynh Diệc lạnh nhạt đáp: "Đừng gọi tôi như thế."
Sau khi Mục Khuynh Diệc ngồi xuống chỗ của mình, anh thấy Thiệu Thanh Hòa đang cười tủm tỉm nhìn mình, rồi lại nhìn sang Hứa Hân Đóa.
Đôi khi, vẻ hóng hớt của Thiệu Thanh Hòa cứ như một bà tám chính hiệu, khiến Mục Khuynh Diệc cảm thấy vô cùng bất lực.
Thẩm Trúc Hàng trông có vẻ không vui lắm, nhưng vẫn chào hỏi Mục Khuynh Diệc. Trong suy nghĩ của cậu, Muc Khuynh Diệc sau này sẽ là anh trai mình.
Mục Khuynh Diệc nhìn Thẩm Trúc Hàng một chút, rồi hạ giọng nói: "Sau này đừng nóng nảy như thế nữa."
Thẩm Trúc Hàng gật đầu: "Được."
Lộ Nhân Già hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng vẫn mong chờ Chân Long Đào đến. Dù gì thì cậu ta cũng là một trong những nhân vật hot trên diễn đàn một thời. Sau vụ ầm ĩ vừa rồi, Chân Long Đào vẫn không lên tiếng, mấy ngày nay còn chẳng đến trường, khiến người khác vô cùng tò mò về thái độ của cậu ta.
Mãi đến sát giờ vào lớp, Chân Long Đào mới đến. Cậu ta quét mắt một lượt khắp phòng học, sau đó đi thẳng đến chỗ của Hứa Hân Đóa, đá một cái vào ghế của cô.
Kết quả, chiếc ghế xoay vẫn không nhúc nhích.
"Người nổi tiếng ghê nhỉ, mấy ngày nay đâu đâu cũng là truyền thuyết về cậu." Chân Long Đào nghiến răng nói đầy căm tức.
Hứa Hân Đóa lười biếng ngước mắt lên: "Nhờ phúc của cậu cả đấy."
"Tôi nói cho cậu biết, đừng ép tôi phải nổi điên, nếu không tôi chuyện gì cũng dám làm!"
"Chuyện gì cũng dám làm?"
"Đúng!" Chân Long Đào quả quyết đáp.
Hứa Hân Đóa bình thản lấy từ trong cặp ra một tờ đề thi, vỗ xuống bàn: "Đề thi Kinh tế học phương Tây, làm đi."
Chân Long Đào nhìn chằm chằm tờ đề: "……"
"Làm không nổi à?"
Lâu Hử ngồi ngay bên cạnh Hứa Hân Đóa, còn đang nghĩ xem có nên can ngăn không. Kết quả, thấy cảnh này, cô nàng lập tức "phụt" một tiếng bật cười.
Thiệu Thanh Hòa vốn thích xem náo nhiệt, lúc này càng thấy buồn cười, nhưng vẫn cố nín lại.
Mục Khuynh Diệc bỗng nhiên lên tiếng: "Chân Long đào, đừng tự làm mình mất mặt quá."
Chân Long đào tức đến phát điên, quay đầu lườm Mục Khunh Diệc một cái, cuối cùng phun ra một câu: "Đệt!", rồi bỏ ra khỏi lớp học.
Lộ Nhân Già thấy Chân Long Đào lại bỏ đi, liền cảm thấy mất hứng, vừa sắp xếp sách vở vừa thò đầu nhìn Hứa Hân Đóa, hỏi: "Này, Hứa Hân Đóa, làm bạn cùng bàn với Đồng Duyên có khó chịu không?"
"Cũng ổn." Hứa Hân Đóa tranh thủ lúc giáo viên chưa đến, một mình làm bài thi Kinh tế học phương Tây.
"Tôi nghe nói cậu ta luôn gây khó dễ cho cậu."
"Cũng ổn." Câu trả lời lặp đi lặp lại như cái máy khiến Lộ Nhân Già cảm thấy chán ngán.
Lộ Nhân Già lại tiếp tục càm ràm: "Cậu biết trong trường có bao nhiêu người từng theo đuổi Đồng Duyên không? Hoa khôi lớp chúng ta cũng từng theo đuổi, tiếc là Đồng Duyên còn chẳng thèm nhìn cô ấy lấy một cái. À đúng rồi, còn có Lưu Nhã Đình của lớp quốc tế số ba nữa, nhà cô ấy với nhà Đồng Duyên là bạn bè lâu năm, hai người cũng quen nhau từ nhỏ, thế mà Đồng Duyên vẫn từ chối.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!