Hai người rất tự nhiên, mất tự nhiên chỉ có một mình Bùi Chi Hành.
Lần đầu tiên anh tới cái nơi như này, cảm giác mình không hợp với hoàn cảnh chung quanh.
Sếp Bùi.
Lộ Tuệ Tuệ gọi anh.
"Anh biết ăn thế nào không?"
Bùi Chi Hành nhìn cô một cái.
Biết.
Chỉ là anh không muốn ăn.
Lộ Tuệ Tuệ A một tiếng.
"Vậy anh muốn ăn gì, anh muốn bát gia vị không? Em pha cho anh một bát?"
Ở đây có món lẩu cay và bát gia vị để chấm.
Bùi Chi Hành: Không cần.
Lộ Tuệ Tuệ gật đầu, không hỏi anh nữa.
Nếm thử hai miếng, Lộ Tuệ Tuệ phát hiện Lộ Niên Niên thật sự không lừa mình, lẩu cay nóng bên An Thành không tệ.
Đương nhiên cũng có thể là do mấy hôm trước để mặc sườn xám mà cô ăn kiêng vào buổi sáng, bây giờ ăn cái gì cũng ngon.
Hai chị em vui vẻ ăn, Bùi Chi Hành nhìn thức ăn đầy dầu mỡ trước mặt, không có khẩu vị.
Anh cầm đũa lên rồi buông xuống nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể mở chai nước khoáng bên cạnh uống.
Bỗng nhiên Lộ Tuệ Tuệ nhìn về phía anh, suy nghĩ một chút hỏi.
"Tôi sang bên cạnh mua cho anh bát cháo, anh ăn không?"
Không cần.
Bùi Chi Hành nhìn cô, nhỏ giọng nói.
Các em ăn đi.
Lộ Tuệ Tuệ há miệng, sau đó nhận ra đưa Bùi Chi Hành đi ăn cay không thích hợp lắm.
Cô đang định nói gì đó, Lộ Niên Niên bỗng nhiên lên tiếng.
Sếp Bùi không ăn à?
Bùi Chi Hành: Không đói lắm.
Lộ Niên Niên gật đầu, nhìn anh nói.
"Vậy anh có thể sang quán bên cạnh mua hai cốc trà chanh giúp em và chị em không?"
Cô ấy thèm cái này đã lâu, nhưng nghĩ đến cô ấy và Lộ Tuệ Tuệ đều là nhân vật công chúng nên không dám đi.
Lúc này thấy Bùi Chi Hành rảnh rỗi nên mới nhờ vả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!