Khi đang đọc thì điện thoại của cô rung lên, là Lộ Cảnh Sơn gửi tin nhắn tới, nói là ông có việc, phải sắp xếp công việc tới thành phố lân cận nên đưa tài xế theo.
Lộ Tuệ Tuệ:
"Vâng ạ, bố chú ý an toàn nhé."
Lộ Cảnh Sơn:
"Tuệ Tuệ à, bố vừa nhận được tin mấy ngày nay sức khỏe bạn già của dì Dương của không được tốt, bà ấy muốn xin nghỉ mấy ngày, con ở nhà một mình có được không?"
Nói thật, nếu không phải Lộ Cảnh Sơn đột nhiên nói chuyện này với cô, Lộ Tuệ Tuệ suýt nghi ngờ rằng bọn họ cố tình sắp xếp để tác hợp cho cô và Bùi Chi Hành.
Cô khịt mũi, khó chịu ho khan một tiếng, trả lời.
"Được ạ. Con ở một mình không có vấn đề gì đâu, bố yên tâm đi."
Lộ Cảnh Sơn:
"Không thì con bảo trợ lý tới nhà chăm sóc đi, trước khi con tới đoàn phim bố nhất định sẽ về."
Lộ Tuệ Tuệ: Vâng ạ.
Cất điện thoại xong, Lộ Tuệ Tuệ nhìn qua kịch bản, rồi nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.
Cô vừa nhìn thì Bùi Chi Hành nói.
Muốn nói gì?
Lộ Tuệ Tuệ nói thẳng.
"Bố tôi không biết tôi đang ốm, nếu ông ấy hỏi anh về tôi thì anh đừng nói với ông ấy chuyện này nhé."
Bùi Chi Hành khựng lại, rũ mắt nhìn cô.
Vì đang sốt nên khuôn mặt trắng nõn của cô ửng đỏ lên một cách bất thường, đôi mắt sáng long lanh khiến cô trông càng yếu đuối và đáng thương hơn.
Cảm nhận được ánh mắt thiêu đốt của người đàn ông, Lộ Tuệ Tuệ không được tự nhiên mà mím môi, kiên nhẫn hỏi.
Có được không?
Bùi Chi Hành hoàn hồn.
"Em thật sự không cần phải tới bệnh viện sao?"
... Không cần.
Lộ Tuệ Tuệ kiên trì.
Bệnh vặt thôi.
Bùi Chi Hành thấy cô kiên quyết như vậy thì không khuyên nhủ nữa.
Xe đỗ ở cổng nhà họ Lộ, Bùi Chi Hành xuống xe cùng cô.
Anh giúp Lộ Tuệ Tuệ cầm hành lý, liếc mắt vào trong sân một cái rồi thuận miệng hỏi.
"Dì Dương không biết cô về à?"
"Dì ấy có việc nên xin nghỉ rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!