Biết hành động này của cô, Hứa Lễ buồn cười.
Anh cụp mắt nhìn cô, giọng nói lành lạnh:
Muốn như vậy sao?
Lộ Niên Niên:
"Bình thường cũng không muốn lắm, nhưng lúc này quả thật muốn."
Hứa Lễ giật mình, suy nghĩ nói:
Chờ em khỏe rồi đi.
Lộ Niên Niên sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh:
Đi đâu?
Hứa Lễ:
"Ngoại ô đốt pháo hoa."
Ồ.
Lộ Niên Niên mím môi, cũng không ra dẻ nữa:
"Tới lúc đó rồi nói, nói không chừng lúc đó tôi sẽ vào đoàn quay phim, không có thời gian."
Hứa Lễ hơi ngừng lại, nhìn cô:
"Đã lên kế hoạch rồi?"
Lộ Niên Niên lắc đầu.
Vẫn chưa.
Chỉ là gần đây cô nghỉ ngơi, xem không ít kịch bản.
Hứa Lễ trầm mặc một hồi, ánh mắt chân thành nhìn về phía cô:
Niên Niên.
Lộ Niên Niên giương mắt.
Hứa Lễ hỏi nghiêm túc.
"Có muốn quay phim điện ảnh không?"
Lộ Niên Niên từng quay vài bộ, nhưng thành tích khá là mờ nhạt.
Nội tâm của cô không mạnh mẽ cho lắm, thậm chí còn có phần yếu ớt. Bởi vì bị người ta gọi là độc dược phòng vé, sau này Lộ Niên Niên không quay phim điện ảnh nữa, dù là bạn chí cốt gọi cô qua làm khách mời, cô cũng phải cân nhắc rất lâu.
Nghe Hứa Lễ hỏi như vậy, Lộ Niên Niên liền biết anh đang mời mình quay phim điện ảnh của anh.
Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Lộ Niên Niên mím môi nói:
"Cậu không sợ biến thành người nghèo lần nữa à?"
Hứa Lễ mỉm cười, thấp giọng hỏi:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!