Bọn họ nhìn ánh mắt tròn xoe của Lộ Niên Niên, yên lặng rời ánh mắt.
Không nhìn, bọn họ nhẫn tâm được.
Lộ Tuệ Tuệ cười cười, đề nghị:
"Hay là chúng ta chất hành lý lên xe đi?"
Tống Tinh Trì.Sau đó thì sao?
Lộ Tuệ Tuệ cười thẹn thùng:
"Để tôi thử xem, hình như là tôi biết lái."
Nguyên chủ biết lái xe, mặc dù bây giờ linh hồn đổi thành Lộ Tuệ Tuệ, nhưng kỹ năng thì vẫn còn.
Nghe đến đây, Lộ Niên Niên tròn mắt nhìn:
"Tuệ Tuệ lợi hại vậy sao?"
"... Chị không chắc có thể lái cái này được không?"
Lộ Tuệ Tuệ nhìn xuống, cảm giác như không phải là chuyện rất khó:
"Để tôi thử trước đã."
Tổ đạo diễn nghe cô nói như thế, cũng không cản.
Dù sao là xe ba bánh, bọn họ đều ở bên cạnh, cứ cho là cô không biết cũng không gây ra vấn đề an toàn nào.
Hành lý của ba người không nhỏ, cần dùng chút sức để chất lên.
Tống Tinh Trì tốn sức bê hành lý của mình lên, cậu ấy thở phì phò đang chuẩn bị giúp Lộ Niên Niên, nghiêng mắt nhìn thấy Lộ Tuệ Tuệ bê hành lý của cô lên mà không tốn sức là bao.
Nhất thời, Tống Tinh Trì có chút hoài nghi nhân sinh.
Bê của mình xong, Lộ Tuệ Tuệ nghiêng đầu nhìn Lộ Niên Niên.
"Em đừng đụng, để chị."
Lộ Niên Niên.
"Hành lý của em nặng lắm đó, cùng khiêng nha."
Không cần.
Lộ Tuệ Tuệ từ chối, ước lượng một chút rồi nói:
"Chị và Tinh Trì nhấc lên là được, em cầm dù đi, đừng để bị cháy nắng."
Lộ Niên Niên suy nghĩ, không tranh giành nữa:
Vâng.
Cô ấy đồng ý, ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Giải quyết vấn đề hành lý xong rồi, bây giờ đến lái xe.
Lộ Tuệ Tuệ xem nhân viên công tác chỉ hai lần, ngồi lên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!