Cô vừa dứt lời, Quý Minh Tân chen vào nói.
"Tôi cũng cảm thấy tương đối ổn."
Mọi người: …
Quý Minh Tân dẫn đầu, vỗ tay cổ vũ.
"Tiếp tục cố gắng nhé."
Lộ Tuệ Tuệ Dạ một tiếng, môi giật giật:
Cảm ơn sếp Quý.
Lý Vĩnh Phong thấy mọi người cũng không có gì để nói, bảo Lộ Tuệ Tuệ quay về chờ tin tức, nhưng nếu không có chuyện ngoài ý muốn thì nhân vật này chính là của cô.
Lộ Tuệ Tuệ vừa đi, Bùi Chi Hành cũng đi theo.
Chị Tuệ Tuệ.
Nhạc Nhạc đang định đi về phía cô thì bị Hạ Lỵ giữ lại.
"Đợi lát nữa hẵng qua."
Hả?
Nhạc Nhạc sửng sốt, đưa mắt nhìn qua, chị Tuệ Tuệ của cô ấy đang nói chuyện với một anh chàng đẹp trai. Cô ấy chớp chớp mắt, hơi mơ hồ.
"Chị Hạ Lỵ ơi, đó là ai vậy ạ?"
Diễn viên à?
Sao cô ấy không biết giới giải trí còn có diễn viên có nhan sắc đỉnh cao như vậy nhở?
...
Thấy Bùi Chi Hành, Lộ Tuệ Tuệ cũng giật mình, nhưng đầu óc cô chuyển động thật nhanh, lập tức phản ứng lại.
"Anh có chuyện muốn nói với tôi à?"
Bùi Chi Hành rũ mắt, nhìn đôi mắt ửng đỏ vì vừa khóc của cô, trong đôi mắt đó dường như còn gợn sóng, trong suốt sáng ngời.
Anh hơi dừng lại, quay qua nhìn trợ lý đứng bên cạnh.
Khăn giấy.
Dương Hướng Minh sửng sốt, bất ngờ không kịp đề phòng.
Sếp Bùi.
Lúc này anh ta lấy đâu ra khăn giấy.
Nghe được cuộc nói chuyện của hai người, Lộ Tuệ Tuệ giật mình, giọng hơi khàn.
Không cần đâu.
Cô giơ tay lên, vốn định dùng tay áo lau, nhưng khi giơ tay lên nhìn, bộ quần áo hôm nay của cô là được Lộ Niên Niên tặng, cô không nỡ làm bẩn.
Cô dừng lại, dùng ngón tay lau đi nước mắt.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!