Chương 6: (Vô Đề)

Lê Kiến Mộc hờ hững nói:

"Tôi còn chưa nói xong."

Sau đó, cô nhàn nhạt tiếp tục:

"Trong cuộc đời anh, trước mắt từng trải qua hai kiếp nạn nhỏ. Một lần vào năm bảy tuổi, một lần vào năm mười lăm tuổi."

"Bảy tuổi, anh từng gặp ma, trong suốt một tháng không nhìn thấy sao trên trời."

"Mười lăm tuổi, anh gặp họa huyết quang. Tuy không phải tai nạn quá lớn, nhưng chắc chắn để lại ấn tượng sâu sắc."

Chu Soái vốn đang bình tĩnh nhìn màn hình, đột nhiên trợn to mắt.

Móa nó!

Cả người anh chấn động, vô thức ngồi thẳng dậy.

Năm anh bảy tuổi, có một ông lão mù từng đoán mệnh cho anh, nói rằng suốt tháng Bảy không được ra ngoài vào buổi tối, nếu không sẽ gặp quỷ thần.

Lúc đầu, anh không để tâm.

Một hai ngày còn nhịn được, nhưng bắt một đứa trẻ bảy tuổi ở trong nhà cả tháng, chẳng khác gì muốn lấy mạng nó.

Kết quả, có một đêm anh lén ra ngoài chơi cùng lũ bạn trong xóm. Khi về nhà trời đã tối, trên bầu trời đầy sao, anh đột nhiên nghe thấy tiếng mèo kêu quỷ dị.

Sau đó, suốt một tháng, mỗi đêm anh đều mơ thấy mèo hoang.

Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong mộng, giống như muốn xé rách dây thần kinh của anh.

Cuối cùng, anh phát sốt nặng, nằm liệt giường suốt ba tháng, suýt chút nữa mất mạng.

Bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, chỉ nói là cảm lạnh thông thường. Nhưng anh biết, đó không đơn giản như vậy.

Mãi đến khi mẹ anh tình cờ gặp lại ông lão mù kia, nhờ ông giúp đỡ, bệnh tình mới dần chuyển biến tốt hơn.

Cũng từ đó, anh bắt đầu có hứng thú với huyền học, từng bước trở thành người đam mê nghiên cứu nó.

Còn năm mười lăm tuổi…

Chu Soái xấu hổ gãi mặt.

Năm đó, anh lén yêu sớm, thành tích học tập sa sút, bị cha anh phát hiện.

Ông cụ lập tức đánh cho anh một trận nhớ đời.

Khi đó, anh đang trong thời kỳ phản nghịch, cảm thấy tình yêu của mình vô cùng vĩ đại, liền cắn răng chịu đòn, sau đó tức giận nửa đêm lén lấy xe moto mới của cha, phóng ra ngoài.

Kết quả—

Anh lật xe trong một cống ngầm.

Một chân bị gãy, trên người đầy vết trầy xước, m.á. u chảy ướt đẫm cả quần áo.

Đến tận bây giờ, trên cẳng chân anh vẫn còn một vết sẹo dài. Chu Soái ngồi im một lúc lâu, trong lòng dậy lên từng đợt sóng ngầm.

Từ nhỏ đến lớn, vì công việc của cha mẹ, anh đã chuyển nhà không ít lần. Những người xung quanh hiện tại hầu như không ai biết về hai chuyện kia.

Không thể có khả năng là người khác tiết lộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!