Chương 19: Đại Học Bậc Nhất Thế Giới

Thiếu niên vai rộng, chân dài đứng trong sân, dừng vài giây rồi cậu đột nhiên quay người chạy ra ngoài.

Ôn Phong Miên sửng sốt, cao giọng gọi: "Dũ Dũ, con chạy cái gì chứ?"Nhưng cậu thiếu niên đã biến mất dạng.

"Khụ, khụ, khụ…" Ôn Phong Miên thở hắt một hơi, không kìm được, lại bắt đầu ho: "Con xem, sao con về mà nó lại chạy mất thế kia chứ?"

"Sức khỏe bố không tốt, bố vào nghỉ trước đã.

" Doanh Tử Khâm vỗ vỗ lưng ông: "Để con đi xem xem.

"Dũ Dũ là con trai ruột của Ôn Phong Miên, tên thật là Ôn Thính Lan.

Hồi bé cậu thường xuyên bị ốm nên mới có nhũ danh này.

Bọn họ không phải chị em ruột, nhưng tình cảm so với với chị em ruột còn thân thiết hơn.

"Yêu Yêu…" Ôn Phong Miên định nói gì đó nhưng lại thôi, thở dài một tiếng: "Vậy cũng được.

"Ông cười, lông mày dãn ra: "Để bố đi nấu cơm, lát nữa hai đứa về là có thể ăn rồi.

"Doanh Tử Khâm gật đầu: "Bố chỉ có thể nấu đồ nếp thôi.

"Muốn động đến khói dầu, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Tuổi của những cây thuốc kia quá ngắn, cô phải chú ý đến từng vấn đề trong sinh hoạt để chữa bệnh cho Ôn Phong Miên.

Ôn Phong Miên ho nhẹ: "Bố biết rồi, con mau đi tìm Dũ Dũ đi.

"Điệu bộ này là muốn đuổi khéo đây mà.

"Nếu lúc con về mà phát hiện ra…" Doanh Tử Khâm quét mắt về phía nhà bếp, giọng điệu ôn hòa: "Bố biết phải làm thế nào rồi đấy.

"Ôn Phong Miên cảm thấy, lần này trở về, con gái ông hình như xấu tính đi thì phải: "…"Ông thấy vừa buồn cười, vừa không biết phải làm sao: "Được, bố nghe con.

"Doanh Tử Khâm gật đầu rồi mới rời đi.

Nhìn bóng lưng ngày càng xa của cô, Ôn Phong Miên thở dài, tâm tình có chút phức tạp, đáy mắt cũng phiếm hồng.

Sao ông lại không nhìn ra chứ, lần này trở về cô đã gầy đi rất nhiều.

Trước đây hoàn cảnh gia đình khó khăn, ông cũng sẽ không để hai đứa con ăn uống khổ cực.

Sau khi Yêu Yêu đến Doanh gia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khi đó không phải Doanh gia đã nói, đưa con bé về là một chuyện tốt sao? Ôn Phong Miên nheo mày, đưa tay lên miệng ngăn cơn ho, trong lòng lo lắng.

**Lúc Doanh Tử Khâm tìm thấy Ôn Thính Lan, cậu đang ngồi một mình bên hồ, trầm ngâm ngắm pháo hoa, đôi mắt đen như mực không ngừng cuộn sóng.

Trời đêm gió lạnh.

Mặt hồ phủ một lớp băng mỏng, phản chiếu ánh trăng rằm.

Thiếu niên như gió, bóng lưng cao ngất.

Áo trắng quần đen, khí chất thanh quý.

Đây đúng là hình mẫu khiến các bạn nữ trong trường rung động.

Doanh Tử Khâm tiến tới, lấy một cây kẹo mút từ trong túi áo đưa cho cậu: "Vị đào.

"Nhưng Ôn Thính Lan không nhận lấy, ngay cả nhìn cũng chẳng thèm nhìn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!