Ô tô tiến vào cổng lớn nhà họ Nghê rồi dừng lại trước cửa.
Nghê Gia xuống xe, sang luôn xe bên cạnh lấy đồ đạc, Trương Lan chẳng hay đã chạy ra đây từ khi nào.
Thị nắm chặt tay, dáng vẻ bất an, lúng túng lí nhí: "Gia Gia, cả ngày nay con chưa có gì bỏ bụng phải không? Mẹ nấu mì trường thọ cho con rồi, sinh nhật phải ăn mì trường thọ, đi ăn mì trước đã, được không?".
Nghê Gia mặt không đổi sắc nhìn đồng hồ đeo tay, kéo va
-li sang xe Việt Trạch đỗ bên cạnh: "Mười hai rưỡi, qua sinh nhật rồi, có ăn hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì".
Trương Lan cũng đuổi theo: "Gia Gia, cả ngày nay con chưa ăn gì, dù sao…".
"Giờ tôi không cần sự quan tâm của mẹ nữa!" Nghê Gia bất thình lình quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh như băng, "Với tôi mà nói, vị trí "mẹ" từ xưa đến nay vẫn luôn để trống. Có hay không cũng không sao hết!".
Trương Lan giật mình, đôi môi run rẩy, đau thương nhìn cô hồi lâu, cuối cùng chỉ xấu hổ cúi đầu.
Nghê Gia hít sâu một hơi, cố gắng nén sự khó chịu trong lòng xuống, định bụng bỏ đi, Nghê Lạc đã tiến lên một bước bắt lấy tay cô: "Nghê Gia, muộn rồi, ăn gì trước đã, được không?".
Giọng cậu hơi nghẹn lại, "Hơn nữa, hôm nay, à không, hôm qua là sinh nhật đầu tiên chúng ta ở bên nhau. Cùng ăn một bát mì trường thọ, được không?".
Sống lưng Nghê Gia cứng lại, không nói gì, cũng không đi tiếp nữa.
Nghê Lạc cuống lên, đang không biết làm sao thì nhác thấy Việt Trạch, tức thì như thấy cứu tinh: "Anh Việt Trạch, anh cũng chưa ăn tối, chi bằng ở lại đây ăn luôn đi!".
Ánh mắt tha thiết của Nghê Lạc và Trương Lan dán cả lên người Việt Trạch.
Việt Trạch ngẩn người, áp lực khó hiểu này là sao đây…
Anh trầm mặc một lát, nhìn về phía Nghê Gia mặt mày lạnh tanh mà ánh mắt trống rỗng, đành nói: "Hình như hơi đói thật. Chi bằng ăn bát mì trước đã, lát nữa tôi đưa em về trường được không?".
Nghê Gia vẫn nín thinh, cô đã làm phiền Việt Trạch, quả thật không tiện để người ta đói bụng. Mà thằng nhóc chết tiệt Nghê Lạc kia, sao tự nhiên đầu óc lại nhanh nhạy giở chiêu này ra thế!
Thôi đành vậy!
Vào đến phòng ăn cô mới phát hiện ra bà nội cũng đang ở đó.
Lúc thấy Nghê Gia, bà nội khá kích động, gật đầu vài lần liền, ánh mắt đượm vẻ phức tạp khó nói nên lời, như đau thương, như áy náy, như tự trách, lại như bất đắc dĩ, Nghê Gia nhìn mà không hiểu.
Việt Trạch lễ phép chào hỏi bà rồi mới ngồi xuống cạnh Nghê Gia.
Mấy người vừa ngồi xuống, người làm liền bưng hai ba chục món ăn lớn nhỏ, cuối cùng còn bưng mì trường thọ lên.
"Gia Gia, mì và cả mấy món này đều là mẹ cháu làm từ xế chiều. Ban nãy Nghê Lạc nhắn tin bảo cháu sẽ về, bà đã bảo người hâm nóng rồi."
Lại còn dám hớt lẻo! Cô không cần thằng em này nữa!
Nghê Gia liếc mắt nhìn Nghê Lạc, mặt không biểu cảm cầm đũa, nhưng chỉ nhìn chằm chằm vào bát mì, tay khựng lại.
Trương Lan căng thẳng hỏi: "Gia Gia, sao thế?".
Nghê Gia bình thản: "Tôi không chịu được mùi hành và rau thơm".
Trương Lan nhìn một lớp màu xanh trong bát cô, mau mắn gọi người làm: "Mau mau, đổi một bát khác".
Trương Lan xấu hổ, nhưng vẫn nhanh nhẹn gắp thức ăn cho Nghê Gia, chỉ tiếc không thể trút tất cả cho cô.
Nghê Gia nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, bình tĩnh nói: "Khoai tây, khoai sọ, bí đao, ba ba, xưa nay tôi không bao giờ ăn cả".
Trương Lan ngẩn ra, lại vội vàng nhặt hết những món gắp nhầm ra, vừa nhỏ giọng trách mắng người giúp việc bên cạnh: "Bình thường các cô vẫn nấu cơm, vậy mà lại không biết món khoái khẩu và kiêng kị của cô chủ là gì, hôm nay cũng không biết đường nhắc tôi!".
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!