17
Sau ngày hôm đó, khoảng nửa tháng sau, Tôn Vương hậu đánh Vương Nhàn năm mươi trượng.
Lý do là mặt nạ Vương Nhàn pha chế không hợp ý nàng ta, mà Vương Nhàn lại đi làm móng cho Tĩnh Công Chúa.
Vương Nhàn bản tính xu nịnh, nàng ta thuận miệng khen Tĩnh Công Chúa:
"Trên đời sao lại có mỹ nhân như người chứ?"
Một câu nói truyền đến tai Tôn Vương hậu, nàng ta liền trở thành nơi trút giận.
Đây chỉ là Tĩnh Công Chúa tùy ý khiêu khích mà thôi.
Kết quả nàng ta bị đánh đến nửa sống nửa chết, Tôn Viêm lại không màng đến nàng ta.
Hắn không thể khuyên can Ngụy Vương nữa.
Ai bảo hắn là em vợ của Ngụy Vương, lại còn là đệ đệ của Tôn Vương hậu, tình địch với sủng thiếp mới của Ngụy vương.
Nhìn thế nào, cũng không tránh khỏi tư tâm.
Hắn không chịu từ bỏ, vẫn đang chạy vạy khắp nơi.
Còn ta đã đang thu dọn hành lý.
18
Cuối cùng, Ngụy Vương hạ chỉ đưa ta và Ôn Nhi đến nước Tần.
Buồn cười là, Tĩnh Công Chúa thậm chí còn chưa đồng ý vào cung nước Ngụy làm phi.
Chưa được lợi ích gì đã muốn người đẹp của nước khác… Hắn còn ngu muội hơn ta tưởng.
Vương mệnh đã ban xuống, Tôn Viêm không còn khả năng xoay chuyển.
Hành lý của ta đã sớm thu dọn gần xong, đang chuẩn bị những bước cuối cùng.
Đến bây giờ, Ôn Nhi đã được một tuổi.
Nó đã cai sữa, ta cũng đã chọn được binh khí thích hợp.
Tôn Viêm xuất hiện ở cửa sân của ta.
Hắn lặng lẽ nhìn ta.
Ta biết vóc dáng của ta đã hoàn toàn khôi phục, vết nám trên mặt cũng đã mờ đi nhiều nhờ sự điều trị của Trương Thái Y.
Giống như ta nghĩ, sau khi sinh một năm.
Chỉ là một năm này, lại không giống như những gì ta từng tưởng tượng.
Nhưng bây giờ ta đã quen với việc để mặt mộc, không biết Tôn Viêm, người đã chìm đắm trong làn sóng trang điểm đang thịnh hành hiện nay, thấy ta thì có cảm nghĩ gì.
Ta cười với hắn:
"Tôn Viêm, kiếp này xem như từ biệt."
Hắn chắp tay sau lưng, đứng đó nhìn ta hồi lâu, cuối cùng cũng dần gù lưng xuống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!