41
Hắn đi rồi Ôn Nhi mới lại gần.
"Mẫu thân, hắn chính là phụ thân con sao?"
Ta cân nhắc xem nên giải thích với con như thế nào.
Ai ngờ Ôn Nhi nhanh chóng nắm lấy tay ta:
"Con sẽ giúp mẫu thân đánh hắn."
Ta thấy buồn cười, nghĩ một chút, vẫn ngồi xổm xuống nói với nó
"Ta và phụ thân con là địch, là vì mỗi người vì chủ của mình, không liên quan gì đến Ôn Nhi."
Ôn Nhi gật đầu ra vẻ hiểu mà không hiểu.
42
Tần và Ngụy cuối cùng cũng khai chiến.
Mục đích của Dương Công Chúa chỉ có một, đó là chiếm Tú Nhi Quan.
Ta suất lĩnh ba mươi vạn đại quân tấn công Ngụy.
Nước Ngụy cũng không ngồi chờ chết, Tôn Viêm có đầu óc, hắn đã chuẩn bị từ sớm, liên kết với Lỗ chống Tần.
Điều duy nhất khiến ta bất ngờ là, Tôn Viêm vậy mà không tự mình xuất chinh.
Liên quân Ngụy, Lỗ tự xưng là năm mươi vạn đại quân, giao tranh trực diện với quân ta.
Bạch Vị và Vân Chinh đều rất căng thẳng.
Đặc biệt là Bạch Vị, hắn nói:
"Chúng ta đây là lần đầu tiên đánh trận lớn trong quan ải…"
Ta cười với hắn:
"Ta đã từng nói với các ngươi chưa, loại trận chiến địa hình phức tạp này, ngược lại là sở trường của ta đấy?"
Trước đó vẫn luôn chơi đùa ở ngoài quan ải.
Nhưng tấm địa đồ mà Dương Công Chúa tặng ta nhiều năm trước, giờ mới thực sự phát huy tác dụng.
43
Trận chiến lớn lần này kéo dài suốt nửa năm.
Quân Tần như mãnh hổ, khiến các nước kinh hoàng.
Tôn Viêm điều khiển chiến cục từ xa, không ngừng thuyết phục các nước tăng quân.
Ta không biết hắn sợ cái gì, tại sao không dám tự mình đến?
Nếu tự mình hắn đến, có lẽ ta sẽ khó khăn hơn nhiều.
Nhưng hắn không đến, điều này khiến cho vị chiến thần nổi tiếng một thời Tôn Viêm, danh tiếng từ đó lụi tàn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!