Trấn Tú Ngọc.
Hồ Phù Dung.
Đường Lệ Từ một mình ôm bầu rượu, ngồi bên bờ hồ nở đầy hoa sen, cạn chén rượu nhạt, mắt ngắm hoa sen, mũi ngửi hương hoa, cực kỳ thoải mái. Y nâng chén sứ trắng nhỏ xinh trơn bóng trên tay, dưới ánh trăng lấp lánh như châu như ngọc. Mà bình rượu nhỏ cổ mảnh eo thon vẽ hạc trắng nằm trên đất cũng thanh nhã tuyệt luân, chỉ hai món đồ này thôi đã là báu vật hiếm thấy trên đời. Đường Lệ Từ với tay xuống hồ ngắt lấy một đài sen, vừa uống rượu vừa bóc hạt sen, gương mặt hây hây đỏ vô cùng đẹp đẽ.
Một người chầm chậm đi từ xa tới: "Đường công tử thật có nhã hứng."
Đường Lệ Từ bày thêm một chén sứ nhỏ nữa, mỉm cười: "Mời A Thùy cô nương ngồi, tối nay mạo muội mời khách, thật sự không còn cách nào khác, xin cô nương thứ lỗi."
A Thùy khẽ cười: "Đường công tử nhờ người đưa tin, nói tối nay cho ta gặp con, không biết nó…"
"Hiện giờ nó không ở đây, không dám giấu giếm, hôm nay Đường Lệ Từ mời cô nương đến đây là có ý đồ khác." Đường Lệ Từ rót cho nàng một chén rượu: "Đây là Ngẫu Hoa Thúy, uống không say đâu."
A Thùy ngồi xuống đất, cả một hồ sen chìm trong bóng đêm như cảnh tiên trong mộng. Gió mát lùa tới, mùi rượu thanh đạm ngọt ngào quanh quẩn giữa không trung, trong một thoáng ngẩn ngơ cho người ta cảm giác như thật như ảo. "Ta biết hôm nay Đường công tử mời ta tới đây là vì Trì Vân Trì công tử." Nàng uống một ngụm Ngẫu Hoa Thúy, rượu này vào miệng trong lành ngọt mát, không hề có mùi rượu, còn phảng phất vị đắng của hoa sen, "Ngươi muốn dùng ta để đổi lại Trì công tử trong tay hắn."
"Không sai." Đường Lệ Từ bóc một hạt sen đặt vào tay nàng: "Cho nên tối nay không có đứa bé nào cả, là ta lừa cô nương."
"Nó vẫn khỏe chứ?" A Thùy nhẹ nhàng hỏi, dẫu trong lòng đã sớm đoán ra kết quả này, nhưng vẫn cảm thấy hơi mất mát, "Lâu lắm rồi ta chưa được gặp nó, không biết… nó còn nhớ ta không?"
"Từ ngày cô nương nhờ cậy đến nay cũng đã hơn năm tháng trôi qua…" Đường Lệ Từ hòa nhã nói: "Chẳng mấy mà biết nói, có điều… E là nó đã không còn nhớ cô nương…"
"Nó đi theo Đường công tử, nhất định sung sướng hơn là ở với ta." A Thùy đưa mắt ngắm hồ sen, dung nhan thanh tú ẩn chứa vẻ mỏi mệt vì bước sâu vào hồng trần, "Cũng an toàn hơn là đi với ta."
Đôi mắt Đường Lệ Từ khẽ vụt qua một tia khác thường, y nâng chén rượu lên uống cạn, cũng nhìn ra hồ sen. Khác với vẻ ủ rũ của A Thùy, ánh mắt y luôn đầy rẫy phức tạp, lúc này đây lại càng biến đổi khó lường, "Nếu như…"
"Nếu gì cơ?" A Thùy khẽ hỏi.
"Nếu có một ngày, nó không may bị ta liên lụy hại chết thì sao?" Đường Lệ Từ thong thả hỏi: "Cô… sẽ hận ta chứ?"
A Thùy lắc đầu: "Người trong giang hồ, nào có ai bảo vệ ai cả đời được… Công tử nhận lời ủy thác, cả đời ta không quên ơn… Ta sẽ không hận ngươi, nhưng nếu nó chết thì ta cũng không cần sống nữa." Nàng thản nhiên nói, "A Thùy là người mang theo điềm gở, ta sống trên đời này chỉ vì muốn nhìn nó lớn lên bình an vui vẻ vô lo vô nghĩ. Dù không thể tự tay nuôi dạy nó nên người, nhưng vẫn mong một ngày nào đó sẽ có duyên ở cùng nhau… Lỡ như nó chết, ta…" Nàng ngắm hoa sen, ánh mắt vô cùng bình thản, "Ta có sống cũng chẳng để làm gì."
"Chỉ cần Đường Lệ Từ còn sống, con cô sẽ không chết." Đường Lệ Từ tự rót thêm một chén, uống một ngụm nhỏ, "A Thùy cô nương làm người trong sạch, dù đã chịu khổ nửa đời, thường không được sống theo ý mình, nhưng vẫn luôn có những người cảm thấy cô rất tốt, cũng có người mong cô vĩnh viễn được sống, mong cô luôn mỉm cười và hạnh phúc."
"Ai cơ?" A Thùy nhàn nhạt mỉm cười, "Ngươi nói Liễu Nhãn à?"
"Không." Đường Lệ Từ nhặt lên chiếc chén sứ nhỏ màu trắng mà nàng uống rượu xong vừa đặt xuống đất, thong thả rót ra nửa chén Ngẫu Hoa Thúy. A Thùy nhìn y không chớp mắt, chỉ thấy y nâng chén rượu lên uống, đặt môi vào vị trí nàng vừa chạm vào ban nãy. Đôi môi hồng hào tươi đẹp ngậm lấy chén sứ trắng ngần như ngọc, vành chén nhẵn nhụi cứng rắn càng tôn lên nét mềm mại trên đôi môi y, bầu không khí ngập tràn trong hương rượu… Y ung dung uống chén rượu kia, "Ta nói là ta."
A Thùy không đáp, vẫn lẳng lặng nhìn đôi môi hồng tươi đang nhấp rượu của y, một lúc sau mới dịu dàng nói: "Cảm ơn.".
||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Thánh Y/Huyền Thoại Thánh Y |||||
Đường Lệ Từ uống rượu xong, lại nhẹ nhàng ngậm chén rượu cắn cắn. Gương mặt y thanh tú, hàm răng tựa như chuỗi ngọc, nhẹ nhàng ngậm chén…
Gió thổi qua sen, lá xanh dập dờn, hai người nhất thời im lặng.
Một lúc sau, chợt nghe một tiếng "rắc" khe khẽ, chén sứ trắng trong miệng Đường Lệ Từ mẻ đi một miếng. Y cắn mảnh vỡ kia, nhe răng mỉm cười, khóe môi bị mảnh vỡ cứa rách rịn ra một giọt máu, giống như hạt sương đỏ thắm đọng trên cánh sen.
Giống như một con hồ ly trắng như tuyết đặt cạm bẫy rồi nằm bên cạnh liếm môi chờ con mồi sa lưới, chính là hương vị hoa lệ, biếng nhác, lay động lòng người lại tràn đầy âm mưu như thế.
A Thùy a lên: "Sao vậy?"
Đường Lệ Từ nhẹ nhàng ngậm mảnh sứ vỡ kia rồi chậm rãi thả nó vào cái chén bị y cắn vỡ, nâng ống tay áo lên lau đi giọt máu nơi khóe miệng, "Vị bằng hữu nào đang ẩn mình trong hồ sen kia vậy? Đường mỗ thất kính rồi." Thì ra ban nãy y cắn vỡ chén sứ là vì có người nấp trong hồ sen bắn ra một ám khí nhỏ xíu, bị y đỡ được. Nhưng vết thương khi rơi xuống núi còn chưa lành, chân khí chưa điều hòa nên đỡ ám khí xong thì hơi chấn động, mới cắn vỡ chén sứ.
Gió lùa qua lá sen, trăm ngàn bông sen trong hồ thướt tha duyên dáng giống như trăm ngàn mỹ nhân yểu điệu, hoàn toàn không thể nhận ra rốt cuộc là ai nấp bên trong. A Thùy quay đầu lại khẽ cười: "Tây công chúa?"
Sâu trong hồ sen, một người đạp lá sen bay lên, phong thái diễm lệ, thong thả đi về phía bờ. Áo màu đào xinh đẹp thanh tú, tay áo phất phơ, người đứng giữa hoa sen, cưỡi lên sóng biếc tựa như thần tiên, chính là Tây công chúa của Phong Lưu Điếm, Tây Phương Đào.
Đợi nàng đi gần đến bờ, bỗng dưng thoáng ngơ ngẩn: "Là ngươi…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!