Chương 15: Mượn Lực Gió Đông 03

Thành Ôn Bào lạnh lùng nhìn Uyển Úc Nguyệt Đán, Uyển Úc Nguyệt Đán thong thả nói tiếp, "Y là một người rất trọng tình cảm, cho nên y muốn cứu giang hồ… Vì một người bạn cũ của y đã mong y làm người tốt… Lý do chỉ đơn giản như vậy thôi."

Thành Ôn Bào thản nhiên nói: "Có vẻ như ngươi hiểu y rất rõ nhỉ?"

Uyển Úc Nguyệt Đán chầm chậm xoay người lại, nhìn về phía vách núi truyền tới tiếng sáo, "Ta và y như hai tấm gương vậy, đều có thể phản chiếu đối phương hết sức rõ ràng."

Thành Ôn Bào lạnh lùng: "Chẳng lẽ mục đích ngươi nói chuyện với ta đêm nay chỉ là muốn cho ta biết Đường Lệ Từ là một nam nhi tốt đẹp, trọng tình trọng nghĩa, muốn Kiếm hội của ta nhìn y bằng cặp mắt khác?"

Uyển Úc Nguyệt Đán mỉm cười: "Có đôi khi con người ta hành động hay nói chuyện không nhất thiết phải vì mục đích gì cả, chẳng qua đúng lúc trong lòng đang suy nghĩ lại vừa hay gặp được đúng người, ở đúng nơi nên dễ dàng nói ra miệng." Thành Ôn Bào nghe vậy chỉ cười khẩy không đáp.

Gió núi bất ngờ thổi mạnh hơn, ngày càng thêm dữ dội, tiếng sáo bị nhấn chìm trong tiếng gió, bên tai hai người chỉ còn lại tiếng gió rít gào điên cuồng vô hạn, kèm theo đó là tiếng xào xạc của cành khô lá rụng gãy vụn bên dưới vách núi. Uyển Úc Nguyệt Đán lắng nghe một lát: "Hôm nay gió sẽ rít gào cả đêm, trên núi cao phủ đầy băng tuyết, khí hậu cũng biến đổi khó lường, gọi y lên đây đi."

Hắn thong thả nói hết rồi xoay người bước vào rừng cây, tầm mắt tuy không nhìn rõ nhưng hắn đã quá quen với con đường này rồi nên đi lại không khác gì người thường.

Vị cung chủ trẻ tuổi tướng mạo ôn hòa này, tuy khí thế không lấn át người ta, cũng chẳng biết võ công, nhưng lời lẽ nói ra không hề dưới cơ người khác, quả đúng là nhân tài khó gặp. Thành Ôn Bào tiến lên vài bước, đứng sát vách đá. Gió núi lướt qua người hắn, trong giây lát hắn cảm thấy khí tức ngưng trệ, trong lòng đột nhiên rét run. Gió ở núi này không tầm thường, nếu là người thường thì chỉ e đã bị gió cuốn bay lên trời ngay lập tức.

Nội thương của hắn mới khỏi, chân khí chưa khôi phục, đứng bên vách đá lại có cảm giác chông chênh. Hắn nhìn xuống dưới, thấy Đường Lệ Từ đã đứng dậy khỏi cành cây khô, nhưng y không định đứng dậy đi về mà lại giẫm lên ngọn cây, đứng nơi đầu gió, bàn chân y cận kề vực sâu vạn trượng. Y cứ thế nhìn đăm đăm xuống biển mây sông băng bên dưới, cành cây khô dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt, bất cứ lúc nào cũng có thể gãy gục trong cơn cuồng phong. Mái tóc bạch kim của Đường Lệ Từ xõa tung, tay áo bay phần phật sắp rách. Đột nhiên y nhắm mắt lại, nâng cây sáo gãy trong tay lên, nhẹ nhàng xoay người tựa như đang múa.

Một đạo kiếm khí bỗng ập tới, một quầng sáng lóe lên chém rách mây mù và gió núi, nhắm thẳng vào thân cây khô dưới chân Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ nghe tiếng bèn giơ sáo lên ngăn, chỉ nghe kim loại va nhau đánh "keng" một tiếng, trên tay y chỉ cầm nửa cây sáo đồng. Dư lực từ chiêu kiếm này khiến cây khô dưới chân y gãy đổ, rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Đường Lệ Từ tung người bay lên, nhẹ nhàng đáp xuống vách đá, khẽ mỉm cười với người vừa vung kiếm: "Tỉnh rồi sao?"

"Tưởng ngươi muốn nhảy xuống dưới kia chứ? Ta đã chặt hộ ngươi chỗ đặt chân, sao ngươi lại không nhảy?" Thành Ôn Bào lạnh lùng hỏi: "Còn lên đây làm gì?"

Đường Lệ Từ đáp: "Ta nào dám chứ, tính mạng của ta là do Thành huynh cứu, nếu ta nhảy xuống khác nào phụ ý tốt của Thành huynh? Máu thịt tóc da mẹ cha ban tặng, không thể hủy hoại." Áo quần y bị gió dữ thổi xác xơ, tóc tai tán loạn, cơn gió buốt thổi từ đỉnh núi tuyết khiến gò má y ửng hồng, như đào như mận, lộ ra vẻ diễm lệ mờ mờ ảo ảo.

"Đêm hôm khuya khoắt, trên vách núi trăm trượng thì có gì mà xem?" Thành Ôn Bào chắp tay xoay người, "Hay là đang ăn năn hối cải, giang hồ bị ngươi khuấy tung thành bãi chiến trường nên thu dọn thế nào đây?"

Đường Lệ Từ khẽ mỉm cười: "Đêm hôm khuya khoắt, trên vách núi trăm trượng, cuồng phong gào thét chính là giờ đẹp phong cảnh đẹp. Tuy ngươi không nhìn thấy, nhưng lẽ nào không ngửi được gì sao?"

Thành Ôn Bào thoáng khựng lại: "Ngửi được gì cơ?"

Đường Lệ Từ khẽ phất tay áo: "Ngửi được gió đưa mùi hương hoa quế, hoa lan, hoa hồng, hoa nhài, mỗi thứ một ít đủ cả, cực kỳ náo nhiệt."

"Mùi hương?" Thành Ôn Bào chợt tỉnh ngộ, "Không lẽ…"

Đường Lệ Từ chầm chậm chắp tay trái ra sau lưng: "Người lên núi hẳn là kẻ đã đánh ngươi trọng thương."

Thành Ôn Bào đột nhiên mở mắt, bước lên phiến đá lớn nằm kề vách núi, đăm đăm nhìn xuống, "Mông Diện Hắc Tỳ Bà, Thiên Hoa Bạch Y Nữ." Đường Lệ Từ khẽ thở dài, "Quả nhiên là hắn."

Bên dưới vách núi mây mù cuồn cuộn, khí lạnh bốc lên, ngoài một mùi hương rất nhạt thổi lên từ lưng chừng núi thì chẳng thấy gì nữa.

"Bích Lạc Cung gặp nạn." Thành Ôn Bào bình thản nhiên, "Là ngươi mang tai họa đến đây, hủy hoại chốn thanh tịnh nằm ngoài trần thế này, tối nay nhất định máu chảy thành sông."

Đường Lệ Từ vung tay áo, đột nhiên xoay người lại: "Ta muốn diệt trừ mối họa Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn, lẽ nào đây không phải cách tốt nhất?

Gương mặt Thành Ôn Bào toát ra vẻ giễu cợt: "Ha ha ha, mượn danh Bích Lạc Cung đối đầu với Kiếm hội trung nguyên, dụ Phong Lưu Điếm lộ mặt, còn lưu lại dấu vết dẫn Phong Lưu Điếm đến Bích Lạc Cung chém giết. Ngươi hi sinh cả môn phái của Uyển Úc Nguyệt Đán, muốn quyết chiến một trận với chủ nhân Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn ở đây. Nhưng Đường Lệ Từ à, khi ngươi mượn lực ủa Uyển Úc Nguyệt Đán, lương tâm ngươi để đi đâu? Hắn có biết ngươi ôm ấp dã tâm gì không?

Cho dù có thắng trận này đi chăng nữa, thì ngươi làm sao đối mặt với những anh linh sắp hi sinh trong đêm nay?"

"Uyển Úc Nguyệt Đán cũng mong dựa vào trận thắng này để Bích Lạc Cung xưng vương trung nguyên, kết thúc nỗi khổ phiêu bạt tha hương. Một người muốn đánh, một người muốn bị đánh, chẳng lẽ Bích Lạc Cung gây dựng mấy năm nay mà không đánh nổi một trận?" Đường Lệ Từ quay lưng về phía Thành Ôn Bào: "Uổng công ngươi hành tẩu giang hồ hai mươi mấy năm nay, ngươi muốn chiến tích muốn thành công muốn danh vọng muốn công bằng muốn chính nghĩa, sao có thể không hi sinh?

Chẳng lẽ ngươi cứu người trừ ác, bản thân lại chưa từng bị thương hoặc chưa từng nợ ân tình người khác sao?"

Thành Ôn Bào cười lạnh: "Cứu người mà bị thương là chuyện bình thường, nhưng ngươi không hi sinh bản thân mà lại hi sinh người khác, chẳng lẽ còn muốn ta khen ngươi anh minh nhất trần đời sao?"

"Làm sao ngươi biết ta hi sinh người khác mà không chút động lòng?" Đường Lệ Từ hạ giọng, "Trước khi trách móc người khác, ngươi có nghĩ ra phương án nào tốt hơn không?"

Thành Ôn Bào ngẩn ra, Đường Lệ Từ thong thả đi đến bên người hắn, áo bào rách bươm bay phần phật trong cơn gió núi điên cuồng: "Không có cách nào tốt hơn, vậy thì những chỉ trích của ngươi chỉ là nói suông, hoang đường…" Tay y vòng ra sau lưng Thành Ôn Bào huých nhẹ một cái, thì thầm: "Nực cười."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!