Cuồng Lan Vô Hạnh đã đi, nhưng nỗi sợ hắn mang đến cho Bích Lạc Cung còn chưa tan hết.
Nhược điểm trí mạng Bích Lạc Cung vẫn còn đó, chính là thiếu cao thủ hạng nhất làm trụ cột vững chắc. Tuy cao thủ có võ công cỡ như Chu Nhan cực kỳ hiếm hoi, trên đời nhiều lắm là dăm ba người, nhưng nếu hôm nay không có Phó Chủ Mai, thì thật sự đã bị Chu Nhan càn quét sạch sẽ. Tuy Chu Nhan đã đi, nhưng vết máu loang lổ hắn mang tới còn chưa lau hết.
Bích Lạc Cung trải qua một phen kinh sợ lòng người, nhưng mọi người cũng nhanh chóng quên đi nỗi sợ mà chuyển thành nỗi lo cho vết thương của Bích Liên Y.
Bích Liên Y bị thương rất nặng, không chỉ bị chân lực mạnh mẽ của Chu Nhan chấn thương phủ tạng, mà nguy ở chỗ ngực hắn đã trúng Si Mị Thổ Châu Khí. Vết thương do năm ngón tay Chu Nhan để lại nhanh chóng chuyển thành màu đen, máu chảy ra lại đỏ rực khác thường, trông vô cùng đáng sợ. Văn Nhân Hách cho hắn uống thuốc trị nội thương, nhưng thuốc này vô dụng với tà môn Si Mị Thổ Châu Khí kia.
Vết thương trên ngực không tài nào khép miệng, cứ chảy máu liên hồi, chân khí nóng bỏng men theo huyết mạch ăn mòn vào phủ tạng,. Nếu bản thân Bích Liên Y không có căn cơ thâm hậu, thì chỉ e đã sớm cháy thành một thây khô đen sì dưới Si Mị Thổ Châu Khí.
Trong phòng, Phó Chủ Mai đang vận công giúp Bích Liên Y ép Si Mị Thổ Châu Khí ra, Văn Nhân Hách phối hợp với hắn vận khí đâm kim. Nhưng thứ võ công tà môn này mạnh mẽ vô cùng, kết quả có cứu được người hay không thì chẳng ai nói trước được. Uyển Úc Nguyệt Đán đợi trong phòng Bích Liên Y một lúc thì lẳng lặng lui ra, không quấy rầy Bích Liên Y nghỉ ngơi.
Cách phòng của Bích Liên Y mấy căn viện, Hồng cô nương cũng ngồi trong phòng. Nàng nghe bên ngoài xôn xao rất lâu, nhưng không bước ra ngoài xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Nhìn đệ tử Bích Lạc Cung vội vàng tụ tập rồi lại lần lượt trở về, nàng nghe mọi người xì xào bàn tán, biết Cuồng Lan Vô Hạnh xông vào Bích Lạc Cung, muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán. Mọi người đều vô cùng căm phẫn, Cuồng Lan Vô Hạnh rõ ràng đã được Bích Lạc Cung cứu, làm như vậy rõ ràng là lấy oán báo ân, đúng là điên cuồng mất trí quá chừng.
Hồng cô nương nghe nói Chu Nhan muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán, hiển nhiên là bị Đào cô nương khích bác. Nàng không quen biết "Cuồng Lan Vô Hạnh" Chu Nhan thật sự, mà chỉ gặp Chu Nhan sau khi hắn trúng độc mất đi thần trí, nhưng đã từng nghe vài tin đồn về Chu Nhan. Nghe nói hắn si mê một cô gái, năm đó gia nhập Thất Hoa Vân Hành Khách chính là vì nàng, hôm nay muốn giết Uyển Úc Nguyệt Đán quá nửa cũng vì nàng.
Cô gái kia họ Tiết, tên là Tiết Đào, nàng đã từng thấy tranh vẽ Tiết Đào, mặt mũi gần như giống hệt Đào cô nương.
Nàng không biết vị Tiết cô nương kia rốt cuộc tốt đẹp đến đâu, nhưng có thể khiến một nhân vật như Cuồng Lan Vô Hạnh vào sinh ra tử, đương nhiên là một cô gái không tầm thường. Ngẩn ngơ suy nghĩ hồi lâu, đến nỗi chính nàng cũng không biết mình đang nghĩ gì, nàng thở dài xa xăm. Đã có tin tức về tôn chủ, nhưng vẫn không biết hắn ở đâu. Nàng phải nghĩ cách để Uyển Úc Nguyệt Đán tìm ra Liễu Nhãn, sau đó giấu hắn ở một nơi không ai biết.
Trong Phong Lưu Điếm nàng còn vài tâm phúc, dựa vào Tinh Quỷ Cửu Tâm Hoàn của tôn chủ, có nàng bày mưu, ngày sau tôn chủ vẫn còn cơ hội nắm giữ giang hồ.
"Ta nghĩ hay là chúng ta đi thăm một lúc…" Bên ngoài đình viện mơ hồ truyền đến tiếng người, mấy đệ tử Bích Lạc Cung vừa đi chưa lâu lại trở về, "Bích đại ca bị thương rất nặng, bây giờ không đi thăm thì chỉ e… Chỉ e…"
Một người khác thở dài, "Đừng nói, nghe thật đau lòng."
Người thứ ba cũng nói, " Ừ, tuy Bích đại ca vẫn luôn đi theo cung chủ, không thân với chúng ta, nhưng vừa rồi huynh ấy đứng ra cứu người, dẫu không địch lại tên Cuồng Lan Vô Hạnh kia, nhưng thật sự rất có khí khái anh hùng."
Người mở lời đầu tiên cất giọng đau buồn, "Ta vẫn luôn coi Bích đại ca là tấm gương…"
Mấy người này vừa trò chuyện vừa chầm chậm bỏ đi.
Hồng cô nương kinh ngạc nhìn ra cửa, Bích Liên Y chịu trọng thương sắp chết ư? Nàng đã mấy ngày không gặp Bích Liên Y, nhưng vẫn nhớ rõ dáng vẻ của hắn. Một nam nhân tuấn lãng rắn rỏi, kiên nghị trầm tĩnh mà dịu dàng, nếu phải nói hắn có gì không tốt, thì ấy là hắn không phải Liễu Nhãn. Bích Liên Y võ công cao cường, cao hơn rất nhiều người trong Bích Lạc Cung, nhưng hắn đã nói mình cúc cung tận tụy vì Bích Lạc Cung thì sẽ cúc cung tận tụy vì Bích Lạc Cung, không hề nói quá.
Bích Liên Y đương nhiên không tuấn mỹ bằng Liễu Nhãn, đương nhiên… cũng không có nét u sầu tựa như dù gặp chuyện gì cũng không vui nổi của Liễu Nhãn, không có dáng vẻ tịch mịch tựa như thiếu mất điều gì. Hắn cũng không biết đàn, không biết viết từ (*), nhưng… nhưng hắn làm sao có thể chết đi như vậy chứ? Nàng chạy ra cửa, nhìn bóng lưng mấy người kia xa dần. Bích Liên Y sắp chết, chuyện này là thật sao?
(*) Từ là thể văn phổ biến thời Tống, bản chất từ là lời bài hát. Có khoảng vài trăm điệu nhạc phổ biến, mỗi khi văn nhân viết lời ca mới cho điệu nhạc gì sẽ gọi là bài từ theo điệu nhạc đó.
Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien. wordpress. com
Trong phòng Bích Liên Y.
Phó Chủ Mai đã vận công chữa trị cho hắn hơn nửa canh giờ, Văn Nhân Hách thì vô cùng sốt ruột. Nếu đổi lại là người khác liên tục vận chân lực cứu người như hắn, e rằng đã sớm cạn kiệt chân lực. Nhưng Phó Chủ Mai hiển nhiên cũng không nghĩ xem mình tiếp tục vận công đến khi nào sẽ chịu tổn thương, mà chỉ muốn dốc sức ép thứ chân lực tà môn kia ra khỏi ngực Bích Liên Y.
Nhưng hắn vận chân lực bấy lâu cũng chỉ thấy lồng ngực Bích Liên Y phập phồng, vết thương nám đen đặt cạnh da thịt hơi trắng tái, trông vô cùng đáng sợ, không thấy có vẻ gì là khá hơn. Văn Nhân Hách cắm mười hai cây ngân châm vào các đại huyệt khắp người Bích Liên Y, phối hợp với Phó Chủ Mai vận công, chỉ có thể miễn cưỡng ngăn cản hơi nóng dữ dội trên ngực Bích Liên Y không xâm nhập quá sâu vào khí huyết của hắn, nhất thời cũng không nghĩ ra cách gì mới.
Tia nắng nhu hòa từ từ chếch đi, ánh mặt trời mùa đông ấm áp vô cùng, chầm chậm chiếu vào phòng. Hơi thở của Bích Liên Y cũng dần trở nên gấp gáp, dù Phó Chủ Mai và Văn Nhân Hách dốc hết sức lực, thì chung quy vẫn khó ngăn cản vết thương của hắn bắt đầu tệ dần đi.
Một bóng người chầm chậm hắt vào phòng theo ánh nắng.
Văn Nhân Hách xoay người lại, đứng trước cửa phòng chính là Hồng cô nương. Trong lòng ông không ưa thiếu nữ một lòng trung thành với Phong Lưu Điếm này, thấy nàng đứng ở cửa, ông hừ một tiếng nặng nề rồi xoay người bỏ đi. Bích Liên Y đã cắm xong ngân châm, có Phó Chủ Mai ở đây, chắc nàng ta cũng không dám làm gì Bích Liên Y.
Phó Chủ Mai dù đang vận công, nhưng vẫn có thể mở mắt nói chuyện. Thấy Hồng cô nương đứng ở cửa, hắn rất muốn mỉm cười với nàng, nhưng lại sợ nàng tự dưng nổi giận, thế nên muốn cười mà không dám cười, nhịn đến nỗi mặt mũi đỏ bừng. Hồng cô nương thấy vậy thic nở nụ cười rất nhạt, chầm chậm bước vào.
Bích Liên Y từ từ mở mắt ra nhìn nàng, sau đó khép lại. Phó Chủ Mai cảm thấy chân khí trên ngực hắn hơi rối loạn rồi lập tức lắng xuống, trong lòng nhất thời cảm thấy bội phục không thể tả. Nếu đổi lại là hắn chịu trọng thương rất có thể không chữa được, thấy người mình yêu đến thăm, tâm tình chắc chắn sẽ vô cùng kích động,
"Ngươi…" Hồng cô nương cúi xuống nhìn Bích Liên Y, giọng nàng nhẹ bẫng, "Sắp chết rồi sao?"
"Khụ…" Bích Liên Y mở mắt ra, "Phải."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!