Chương 112: Vật Trong Bụng 02

Đường Lệ Từ đứng lên khỏi ghế, lui một bước, trở tay vịn cột giường. Đây không phải lần đầu tiên y nghe có người nói "Tiểu Phó rất tốt, hắn tốt hơn ngươi", lần trước người nói ra câu này là Đường Anh Địch. Vào cái đêm ban nhạc Đồng Địch chọn người hát chính, Đường Anh Địch dùng câu nói này để tổng kết, hủy bỏ mọi cố gắng của y để thành lập ban nhạc Đồng Địch, giao vị trí hát chính cho Phó Chủ Mai.

Đường Anh Địch là cha y, ông ta nói một gã phục vụ ở quán ăn hát hay hơn y. Ông ta chuẩn bị giao toàn bộ công việc sáng tác nhạc của ban nhạc cho Phó Chủ Mai, bởi vì hắn chẳng những hát hay, mà hướng sáng tác cũng chuẩn hơn y.

Sau buổi tối hôm ấy, y mời ba người còn lại trong ban nhạc uống rượu, hạ độc trong rượu rồi làm dây điện trong phòng chập cháy, rượu tạt vào đầu dây đang chập gây ra hỏa hoạn. Y rút dao Thụy Sĩ mang theo người, dây điện trên đầu cháy hết thì phát nổ… Từ đây cuộc đời bốn người họ thay đổi đến không thể quay đầu.

Ba năm.

Y cứ ngỡ mình đã thoát khỏi cơn ác mộng kia.

Phó Chủ Mai hóa ra là một lời nguyền, dù y đi đến đâu, dù y có ưu tú có xuất sắc có cố gắng đến đâu, thì đứng trước mặt Phó Chủ Mai, y vĩnh viễn cũng không đáng giá một đồng. Tên ngốc kia không cần bỏ ra bất cứ thứ gì, mọi người vẫn cảm thấy hắn tốt. Vì hắn ngốc, nên hắn chỉ cần cố gắng một chút thôi, mọi người sẽ cảm thấy hắn liều mạng dốc sức, đều vỗ tay vì hắn, reo hò hoan hô hắn.

Chỉ cần có mặt hắn, mọi người sẽ dồn hết chú ý vào hắn, vì ai cũng thích một tên ngốc chỉ cần gọi tên sẽ mỉm cười đáp lại thật to. Đó chỉ là một tên ngốc mà thôi, một tên ngốc gặp chuyện không biết giải quyết thế nào, vĩnh viễn chỉ biết hỏi y! Tên ngốc đã không biết thưởng thức cũng không có mắt nhìn, nên mặc quần áo gì cũng hỏi y! Tên ngốc bảo ngồi thì ngồi, bảo đứng thì đứng, bảo nằm thì nằm! Tên ngốc chẳng hiểu sao lại trúng độc, liên lụy mình suýt nữa bỏ mạng ở Lạc Dương!

Bởi vì Tiểu Phó rất tốt, hắn tốt hơn ngươi.

Trong tích tắc nghe được câu nói ấy, y thật sự muốn giết người phụ nữ này. Nếu không phải y đã nghe một lần, thì thật sự đã giết nàng rồi.

Không ai nghĩ y đã đánh đổi những gì để trở nên ưu tú như vậy sao? Tại sao ai cũng thấy tên ngốc đó tốt hơn?

Chỉ vì con người ta phần lớn không thể làm những chuyện ngốc nghếch như hắn sao? Không thể gặp ai cũng tươi cười, không thể nghe ai gọi tên mình cũng trả lời, không thể bảo ngồi thì ngồi, bảo đứng thì đứng, bảo nằm thì nằm… Hừ! Đó là chuyện chỉ có chó mới làm mà? Gặp ai cũng vẫy đuôi, cũng chỉ có chó đần mới thế, nhưng lại khiến người ta thích.

Một giọt nước lạnh như băng nhỏ xuống mu bàn tay, y đưa tay lên lau trán, cả người toát mồ hôi lạnh. A Thùy ngơ ngác nhìn y bằng ánh mắt mịt mờ, đối với y đây là trạng thái có thể tùy ý giày vò. Tiện tay nhặt từ dưới đất lên một mảnh sứ vỡ, y chầm chậm cúi xuống, cầm mảnh sứ vỡ kia, từ từ rạch lên cổ họng A Thùy.

A Thùy không hề nhúc nhích, dường như cũng không nhìn xem y đang làm gì. Nàng chìm đắm trong thế giới mơ màng của mình, mọi thứ trước mắt nàng đều khác lên mình những màu sắc kỳ lạ.

Cạnh sắc của mảnh sứ vỡ ngày càng áp sát cổ họng A Thùy, chính bản thân y cũng không hiểu, rốt cuộc mình muốn rạch ra một vết thương thật sâu trên cổ nàng, hay là thật sự muốn giết người phụ nữ này…

"Này! Ngươi đang làm cái gì đấy?"

Trước mắt lóe lên một quầng sáng màu hồng nhạt, chỉ nghe một tiếng "cạch" nhỏ, mảnh sứ trong tay Đường Lệ Từ chợt vỡ đôi rồi rơi xuống. Ngọc Đoàn Nhi chắn trước cổ họng A Thùy, tay nàng cầm Tiểu Đào Hồng, trợn mắt lên nhìn y, "Ngươi sốt đến phát khùng rồi hả? Muốn giết người à? Ngươi muốn giết ai? Chẳng hiểu kiểu gì luôn! Còn không về giường ngủ đi!"

A Thùy giật mình sợ hãi, ngẩng đầu lên mờ mịt nhìn Đường Lệ Từ. Đường Lệ Từ nhìn Ngọc Đoàn Nhi và A Thùy, trong nháy mắt ấy nàng cứ đinh ninh y muốn giết cả hai người. Nhưng tay y cầm mảnh sứ vỡ rất chặt, chặt đến nối có máu tươi chảy ra từ kẽ tay, "Tiểu nha đầu, đỡ A Thùy tỷ tỷ của cô ra ngoài đi, nấu bát canh gừng cho nàng uống." Y nói rất bình tĩnh.

Vậy mà y có thể nói năng thật bình tĩnh.

Ngọc Đoàn Nhi chỉ vào mũi y, nổi giận nói, "Lần sau còn để ta thấy ngươi đối xử tệ với A Thùy tỷ tỷ, ta sẽ giết ngươi!"

Đường Lệ Từ bịt tai không nghe, bình tĩnh nói, "Ra ngoài." Ngọc Đoàn Nhi còn muốn nói tiếp, Đường Lệ Từ đã đưa ngón tay dính đầy máu tươi lên chỉ vào cửa, "Ra ngoài."

A Thùy kéo tay Ngọc Đoàn Nhi, lảo đảo bước ra ngoài.

Đường Lệ Từ nhìn cánh cửa đóng lại, máu từ vết thương trên tay phải men theo ngón tay thon dài nhỏ xuống từng giọt. Trong bụng chợt nhói đau, y nâng tay trái đè lên bụng theo thói quen, để rồi giật mình nhận ra, vị trí lâu nay vẫn rung lên những nhịp tim đều đều… đã ngừng đập.

Trái tim Phương Chu không còn đập nữa.

Hắn đã chết thật rồi sao?

Hắn bị nhát dao của Thẩm Lang Hồn giết ư?

Tâm tư hỗn loạn điên cuồng gặp phải cú sốc lớn ập đến bất ngờ, Đường Lệ Từ nín thở, cố gắng cảm nhận trái tim chôn sâu trong bụng mình. Bụng y đau đớn dữ dội, nhưng chỉ nghe được tiếng trái tim mình đập dồn dập và hoảng loạn. Trái tim Phương Chu đã hoàn toàn tĩnh lặng, giống như chưa bao giờ đập.

Y kinh ngạc buông cánh tay đang đè lên bụng, ngẩng đầu lên, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng. Sắc trời rõ ràng rất sáng, nhưng bóng tối bất ngờ ập xuống trước mắt y.

Lệ Nhân Cư trấn Tiêu Ngọc, mọi người không thấy Liễu Nhãn, nhưng lại nhận được một phong thư của Liễu Nhãn. Các đại môn phái trở về nhà, nội dung trong thư cũng theo đó mà lưu truyền rộng rãi, bảy tám ngày sau mọi người đều biết. Phong Lưu Điếm bày mai phục bên ngoài Lệ Nhân Cư, muốn khống chế chưởng môn các phái. Âm mưu này bị Đường Lệ Từ phá, các đại môn phái đều mang lòng cảm kích, nhưng sau đó Đường Lệ Từ cũng không trở về núi Hảo Vân, không biết đã đi đâu.

Truyện được đăng tải tại watpad ChangChangyq và trang thuynguyetvien. wordpress. com

Bích Lạc Cung.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!