Đại tỷ .
Quả nhiên là nữ nhân, còn là một nữ nhân thật tài giỏi mới có thể đứng ở vị trí đó, đạt được chức danh đó, thao túng điều động những người khác làm việc cho mình.
Chúng tôi cũng không tám nhảm lâu, rất nhanh hai người kia trở lại. Trên tay Bách Lý Thiên Hương có cầm chiếc túi xách. Đồ đã lấy được rồi, vậy là kẻ bỏ chạy kia cũng chẳng toàn mạng?
Cô ta đặt nhẹ túi xuống, bấy giờ hắn ta mới chịu mở mắt. Âu Tử Dạ nhìn cái túi vẫn đóng khóa cẩn thận mấy giây mới vươn tay kiểm tra đồ bên trong. Vẻ mặt hắn vẫn âm trầm tĩnh lặng, tựa như một đầm lầy kín gió, ngay đến một ngọn cỏ cũng chẳng lung lay.
Sau khi kéo khóa lại hắn đứng dậy, khoác nó lên người.
-hai người có kiểm tra túi?
Hai tên đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc, Thiên Hương đáp.
-lấy lại được túi là bọn em trở về ngay... bên trong, mất đồ sao?
-... kiếm không có.
Kiếm không có là đại sự nha.
-Dụ Hồn Hương thì sao?
Tôi buột miệng vấn.
Cả đám bất chợt cùng nhìn tôi. Tôi nhìn Âu Tử Dạ, hồi lâu sau hắn mới phun lời vàng.
-mất.
Mẹ khiếp, nói thêm một từ nữa thì nhà anh phải đóng tiền thuế đấy à?
Hắn xoay người, nhìn thiên dày đặc dơi trao lượn như đám người vỡ đê rồi ra lệnh.
-đi thôi.
Đại tỷ và Minh Đăng đưa mắt hội ý ngầm rồi dẫn đầu , Âu Tử Dạ đi giữa, Phong Linh dìu tôi đi sau cùng.
Phong Linh dìu đi như chạy, tôi cứ phải cắn răng không dám kêu ca phàn nàn một lời. Giờ trong tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc này cần đánh nhanh rút gọn. Chứ cứ ê a mà lết thì có mà mời bọn cai ngục đi tuần tới hốt hết một mẻ.
Đột nhiên Minh Đăng xuất hiện, gã kéo Phong Linh lại rồi ném một khúc cây dài vào người , theo phản xạ tôi bắt vội lấy.
- Linh Linh không phải gậy chống của ngươi, dùng nó mà đi.
Linh Linh ? Kêu thật thân mật . Gã là một tiểu đệ đệ cuồng anh trai sao?
Phong Linh còn dùng dằng nán lại, dúi cho tôi cây côn điện phòng thân mới chịu đi theo cậu em gia trưởng.
Bách Lý Thiên Hương dừng bước, lại chiếu cái nhìn soi mói sắc bén như dao cạo. Cô ta hẳn muốn cắt phăng cái đuôi phiền hà rắc rối là tôi đi cho đỡ nặng nợ.
Tôi nhìn Âu Tử Dạ, hắn lại ngẩng đầu nhìn sắc trời đang dần thức giấc. Toàn thân hắn không còn thấy rõ nét những cánh tay hắc khí vươn ra bám víu, vẫy gọi với hắc khí thiên địa.
Chỉ còn lại một lớp mỏng manh mờ ảo như những ngọn lửa đen đặc thỉnh thoảng trồi lên sụp xuống vượt ra khỏi cơ thể tựa như khí ga không khống chế được nhiệt năng.
-cố đừng để mất mạng.
Âm thanh tựa như tiếng gió thoảng bên tai, tôi giật mình xoay đầu nhìn Thiên Hương nhưng cô ta đã xoay lưng bám theo hai tên kia.
Tôi nhìn Âu Tử Dạ vừa hay chạm vào mắt hắn, không có biểu tình gì đặc biệt , vẫn bộ dạng thờ ơ mà âm trầm, sau đó lạnh lùng dảo bước.
Tôi run run tay mãi mới kéo được kéo khóa áo khoác lên kín cổ rồi cũng xốc lại tinh thần để không bị tụt lại phía sau quá xa. Gió rét thổi thầm thì bên tai tựa như tiếng nữ nhân ngân nga ru ngủ khiến tôi nhiều lúc phải dừng bước lặng người ngẩn ngơ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!