Phía sau một tiếng rầm lớn đột ngột vang lên khiến tôi giật thót thất kinh, dừng bước quay lại nhìn, chỉ thấy xa xa thấy đất đá đổ xuống ầm ầm vùilấp một mảng lớn lửa.
Rồi lại một tiếng rầm khác âm vang khủng bố khôngkém, xem ra địa phương này phải nhanh chóng rời đi, chẳng mấy chốc mọithứ sẽ bị chôn vùi.
Trong không gian đất đá lạnh toát nứt ra vỡxuống tương tự như những khối băng gặp nhiệt lớn mà tan rã, tiếng khóclóc mơ hồ xen lẫn , luẩn quẩn như sợi keo vô hình cứ dán vào lỗ tai tôimà kêu réo.
Tôi quay đầu đi, gắng đuổi kịp người phía trước rồinhìn sang , gương mặt hắn hốc hác trông như thể thiếu máu trầm trọng, nhìn vô cùng tiều tụy.
Dường như khổ chiến với Đào Ngột xong hắn bị thao tổn nguyên khí không ít, phải nói là, chỉ còn ba vạch máu để duy trì sự sống.
-Âu Tử Dạ, anh ổn không?
Khi gần đến nơi tôi mớithì thào mở miệng hỏi, hắn không có biểu tình gì hết , không buồn nhìntôi cũng chẳng ư hử gì, cúi xuống lục tìm gì đó trong túi xách lôi ramột cái hộp gỗ nhỏ màu đen, sau đó mới nhìn đến tôi, mở miệng.
-cậu ngồi xuống, cởi áo ra.
Tôi nhìn vẻ mặt tú mục của hắn ta, chưa hiểu vấn đề, xong giây sau cũng làm theo, khó nhọc ngồi xuống đất rồi khó nhọc cởi áo ra.
Lửa cháy xungquanh cách đó không xa chỉ khiến không khí càng ngột ngạt khó thở hơn, bao nhiêu ôxi đều bị chúng nó cướp đoạt hết, cái nóng chẳng hề ảnh hưởngtới tôi, vì trong lục phủ ngũ tạng, giờ đang lạnh lẽo như ngồi trong tủbăng đây.
Hắn mở hộp ra, đặt viên tròn tròn nhỏ như trứng chimtrong lòng bàn tay phải rồi đưa lại gần tôi. Trông tựa khối hổ phách, bình thường nó có màu vàng hoặc đỏ, viên này có phần ngoại lệ, màu đenhơn mực, giống mã lão bán trong suốt, tà khí mơ hồ ẩn hiện khiến tôi vôthức tự lùi cổ mình ra xa.
Nhìn viên đá tưởng như vô hại lại cực kỳ bàixích nó, chỉ muốn tránh xa hết mức, có một dòng khí tức âm hiểm khiếntôi chỉ muốn vung tay hất văng đi.
Hắn nắm nó lại kề ngay bêncánh mũi tôi, từ khẽ ngón tay phát ra ánh sáng đỏ lóe lên, tiếp theo làn khói hắc ám từ khẽ ngón tay từ từ lan tỏa. Một mùi thơm quỷ dị theo đó xông vào cánh mũi, rất thơm, nhưng hương thơm nồng nàn này vô cùng kỳquái.
Nó có bảy phần giống như mùi thơm của hoa Ngọc Lan, hai phần tựamùi bùn mới vớt và một phần tựa mùi đốt của xương.
-hít dài và sâu.
Tôi nghe hắn ra lệnh thế trợn mắt nửa ngày hết nhìn bản mặt khối băng Âu Tử Dạ lại nhìn cái thứ kỳ dị không rõ ràng kia. Tôi vô thức lùi đầu ra xatránh né, mũi cũng tự động đóng lại. Thầm mắng tên kiệm lời bá đạo nhàngươi, sai bảo người khác cũng phải nói cho chút thông tin chứ?
Muốn hít cũng cần phải biết nguồn gốc xuất xứ , nếu không nhỡ đâu xảy ra tìnhtrạng sốc thuốc hoặc dị ứng gì đó thì phải làm sao?
-nó là gì?
-dẫn hồn hương.
Lạnh nhạt thốt ra một cái tên. Tôi chớp mắt một cái chờ hắn bổ sung thêm vếsau nhưng hắn lại không có ý định đó, làn khói bay ra càng nồng đượm, lại như có linh tính tự động chui vào lỗ mũi.
-tin tưởng tôi sẽ không hại câu.
Đã đến nước này tôi còn có hơi sức để làm phản nữa sao? Liền nhắm mắt lạithuận theo hít một hơi dài và sâu. Tiếp đó tiếng Âu Tử Dạ nghiêm khắccăn dặn thêm.
-tuyệt đối nhắm mắt lại.
Tên này khoái ralệnh người khác ghê. Tôi hít thêm mấy cái, đành nghe theo vậy, cố gắngkhông nghĩ ngợi linh tinh nữa, dù sao không chết bây giờ cũng chết lúckhác chẳng qua là sớm hay muộn và chết bằng cách này nhiều thống khổhoặc cách khác ít đau đớn hơn.
Tiếng rì rầm khẽ khàng vang lên, chẳng rõ là đọc cái gì, âm thanh đó có âm điệu, giống như một bài điếuvăn, hoặc hắn đang đọc kinh văn? Làm gì vậy ? Trừ tà cho tôi chăng?
Hắnlà pháp sư?
"Vật vốn nhờ trời…Người sinh nhờ Tổ… Đất có dữ lành…Đều do họa phúc…Kết phát dựa vào âm đức".
Đúng lúc đó giọng cười một loạt giòn giã cất lên cực kỳ chói tai khiến toàn thân trấn động như bị điện giật.
Tiếp đó một cơn đau nhói ngay giữa trán xuyên thẳng vào óc tựa như có vậtnhọn bén chọc vào, tiếng hét cứu tôi của vong linh ré lên làm tôi muốn hóa đá.
Cảm thấy sâu trong đầu một khối uốn éo từ từ dịchchuyển, như thể phía ngoài có gì đó không ngừng từng chút kéo nó ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!