Tiếng của anh Trương tú vang lên ngay bên cạnh.
-các ngươi sao có thể đối sử với chúng tôi như vậy được, dù có là phạm nhân
thì chúng tôi cũng là con người, không phải là củ cải mặc cho các ngươi
dày xéo.
Anh ấy vừa dứt lời thì một tên cai ngục lao tới phang
tới tấp vào cơ thế mới mấy ngày trước cận nặng là 80kg, bây giờ chắc giảm được vài kg rồi.
-Tiểu Minh, trước cứ để bố theo bọn họ, rồi họ sẽ lại thả bố về với con thôi.
Tiếng của bố nuôi thì thào phát ra, đôi mắt ông khó khăn mở nhìn tôi. Tôi nhìn
ông, cảm thấy bố nuôi vô cùng yếu ớt, như thể sinh lực của ông đã bị rút
cạn kiệt.
-Không ! không!
Tôi lắc đầu, mặc kệ bọn họ kẻ đánh kẻ lôi, tôi vẫn ương bướng giữ chặt ông ấy. Một tên cai ngục bực bội nói.
-tên này bị sao vậy? đánh bầm dập như thế mà vẫn không chịu nhả ra, sốc điện xem sao.
-Con mà cứ thế này chỉ khiến ta càng lo lắng thêm.
Bố nuôi mấp máy đôi môi, âm thanh thật nhỏ vẫn vọng vào đôi tai của tôi. Rồi đột nhiên cơ thể tôi co giật, mọi sức lực đều bị suy giảm tới mức cuối
cùng bọn chúng cũng lôi ông ấy đi khỏi tôi.
Tôi chỉ còn biết cố
gắng mở to cặp mắt bất lực nhìn theo…tôi muốn làm gì đó, nhưng lại không
biết phải làm như thế nào…những luồng hắc khí từ người bọn chúng tỏa ra
càng đậm hơn…tôi nhìn chăm chăm vào dòng khí vô hình đó…
Chú
Vương quân và anh Trương tú mỗi người một bên dìu cơ thể tàn tạ thẫn thờ là tôi vào khu vực tắm rửa dành cho phạm nhân nam , ở đây chúng tôi có
15 phút để làm vệ sinh.
Tôi khó khăn cởi đồ, nhìn ngó một hồi cơ
thể trắng toát gầy trơ xương đong đầy những vết bầm tím. Tôi đưa tay sờ
nắn thương tích, có lẽ nghiêm trọng nhất là phần đầu đi nhưng máu đã
ngừng chảy, cũng chỉ còn hơi đau, có lẽ sáng mai sẽ lành hết.
Trước giờ tôi cũng hay bị thương tích lặt vặt, nhưng không nhiều và nặng như
lúc này, đương nhiên là do bản tính hậu đậu của tôi tự chuốc lấy. Những
vết thương nhỏ đó hầu như không tạo ra cảm giác đau đớn và thường lành
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!