Chương 32: Đào ngột

Tôi còn chưa kịp nhìn đủ xem tình trạng hắn thương thế ra sao, thì hai bên đã lao vào lại quần chiến.

Âu Tử Dạ đã đánh cho gã đó tan tành tới mức độ này sao? rốt cuộc kéo dài bao lâu rồi?

Tiếng binh khí sắc bén văng vẳng vang vọng bốn bề, trên trần đất đá vẫn không

ngừng lung lay, bụi rơi xuống từng mảng từng mảng. Đám dơi không còn đông

như lúc đầu, lác đác còn vài con lán lại như luyến tiếc ngôi nhà sắp mất.

Nhưng tôi không có nhiều thời gian mà thảnh thơi đứng ngắm, con quái vật kia

sau khi bị chọc cho nóng máu chưa biết trút giận vào đâu liền gầm lên

trần gào lớn. Âm thanh như sóng xung kích đánh vào vách đá, khiến chúng

nứt ra, vỡ xuống, sóng âm này còn ảnh hưởng tới đám dơi, đi vào chúng

làm tê liệt tạm thời, rơi xuống rào rào như sung rụng.

Nó nhìn 2

tên xa xa phía trước uýnh nhau một lúc rồi liếc mắt đánh sang bên, theo

bản năng tôi lập tức siết chặt sợi dây trong tay càng chặt, chân cũng cố

đứng cho vững vàng, tư thế sẵn sang ứng chiến.

Nhưng dường như vì

cầm quá chặt mà cả 2 bàn tay đều nhè nhẹ run run, lòng bao tay rách

nát, cảm nhận rõ sự nhớp nháp bởi máu và mồ hôi trộn lẫn, thêm phân dơi

nữa xót không chịu được, cũng không biết về sau có bị chết vì nhiễm trùng không.

Toàn thân quái vật than báo đầu hổ mặt người kia lan tràn từng dòng khí nhỏ chảy ra bên ngoài, chúng giống như những làn khói trên mặt băng bốc lên màu xanh lam lách tách tác động tới đám khí hỗn tạp

xung quanh tạo thành những luồng dư trấn.

Không khí như đặc quánh lại, sóng sánh như thể bị nhốt trong một không gian khép kín với tất cả áp lực nặng nề đó đè nén vào lồng ngực khiến tôi tức tốc phun ra một

búng máu rồi loạng choạng lùi lại một bước.

Tôi lúc trước quả

thật chính là khờ khạo cực điểm, tưởng cái gì cũng không uy hiếp được bản thân, lúc vào nhà tù Bàn Cẩm này chứng kiến nhiều chuyện hãi hùng là thế , nhất là sau khi biết bố nuôi bị chết, trong tôi chỉ có căm phẫn cùng

tức giận bùng cháy, ngay cả khi tận mắt nhìn thấy người ta lấy nội tạng

người sống. Đó không phải là sợ hãi gì, mà là sự chán ghét cùng kinh tởm

sự biến chất của con người.

Nhìn thấy mãnh thú thân báo đầu hổ mặt người thế kia, một nỗi kinh hãi

của bản năng từ sâu trong tiềm thức nổi nên và mọc mầm rồi lan tràn thành dây leo tự quấn siết lấy thân chủ.

Cảm giác như con quái thú này có luồng sức mạnh phiên giang đào hải thuần

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!