Chương 30: Dị thú

Nhìn nhìn một hồi không thấy có dị biến gì trong đầu lại thầm nhận định, phải chăng đó cũng là xác người, thế là lại thận trọng bước tới.

Trong này không có một nguồn sáng, cực kỳ tăm tối, gió lạnh lẽo nhè nhẹ lưu

chuyển mang theo mùi thối rữa của tử thi, mùi phân và nước tiểu của đám

động vật sống quần cư trên đỉnh hang, chất thành lớp thảm dày cộp dưới

chân . Nghĩ tới cái lũ dơi kia sống trong này từ thời cụ kị mà mắt chỉ

mang tính chất trang trí, chúng chủ yếu dựa vào sóng âm phát ra từ miệng

để định vị.

Chất thải này không được khai thác có phần lãng

phí, nhân tiện tôi loạng quạng trong này chưa biết đến kiếp nào mới đào

thoát liền sờ soạn bên thân mới nhận ra dùi cui điện làm rơi mất rồi. Lại đưa 2 tay ra lần mò xem có miếng đá nhỏ nào thì đột nhiên cảm giác nguy hiểm ập tới lập tức cơ thể đình chỉ cử động, đôi tai vểnh lên nghe

ngóng.

Đám dơi tạo ra tiếng động trên đầu đủ lớn để át đi mọi thứ biến dị xung quanh tôi. Cảm giác này không mất đi, dường như còn mạnh mẽ

hơn, tôi cúi thấp thắt lưng thận trọng tiến về bên vách đá, tay càng không ngừng sờ mó trên đám phân dơi.

Tôi mở căng mắt, thở cũng không

dám thở mạnh, vô cùng khẩn trương cuối cùng cũng tìm thấy , một tia vui

mừng lóe lên, tức thì cầm lấy hai khối dùng sức quẹt mạnh vào nhau. Một

nhát lại một nhát, không ngừng tạo ra những vết xước va chạm mạnh mẽ tóe

ra ánh lửa.

Phải, trong giây phút căng thẳng nhịp tim đập một cách hỗn loạn này, hiểm nguy còn chưa xác định rõ là từ chỗ nào, tôi cần ánh

sáng.

Đừng nói là trong bóng tối đen đặc cùng địa phương có xác

chết bị thú dữ ăn thịt, chỉ cần bản thân bị nhốt trong 4 bức vách kín mít cũng đủ tạo ra hủng hoảng tâm lý , xung quanh chẳng mang tính uy áp cũng có thể khiến bản thân tự nảy sinh áp bức.

Lại nói, cảm giác này vẫn tồn

tại, rất rõ ràng, như nhắc nhở tôi phải biết đề phòng.

Rốt cuộc là thứ gì đang tiến lại gần?

Giống như bạn bắt ép phải tham gia một trò chơi tâm lý , từ phía sau lưng câu

hỏi chậm chãi đưa ra, đảo mắt phải trả lời ngay, điều đó rất dễ lộ ra sơ

hở , từng chút tâm lý mất đi cán cân thăng bằng .

Con người ai mà

chẳng có lúc phạm phải sai lầm, nhưng có những thời điểm, bạn lại ngu ngốc chạm phải , vậy thì xong rồi. Sai lầm này không có cách gì sửa đổi, bởi vì bạn đã chẳng còn cơ hội.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!