Một loại tín đồ si tâm u mê như thế nào ở chỗ này xuất hiện, cứ như vậy mọc lên sao? Không thể nào, nhất định là được điều động tới. Nhưng phải là tình huống như thế nào mới nảy sinh tâm tính như vậy? Vẫn là tự nhiên hay lại do rèn rũa. Nếu là vậy, tất cả chẳng phải chính là sớm được cố ý sắp xếp bày đặt?
Âu Tử Dạ, anh ta cũng nhất định có lý do chính đáng ở đây, chứ không thể nào vô duyên vô cớ. Chỉ là đến tột cùng nguyên nhân gì. Anh ta nói không muốn phá huỷ Sâm La Thụ, huỷ hoại nó cũng tức là... nơi này liền biến mất. Như vậy anh ta là không muốn nơi này diệt vong?
Nơi này... còn có gì khiến anh ta lưu luyến muốn bảo vệ? Người không còn, cảnh cũng mất, ý định của Âu Tử Dạ là gì?
Chúng tôi một đường trầm tư im lặng. Trong bầu không gian quỷ dị như vậy, một vài chuỗi âm thanh kỳ kỳ quái quái tưởng như không rõ ràng lại cứ thế minh bạch vang vọng, tựa như tiếng hoang thú gọi bầy đàn, nghe xa xôi như từ cõi mơ hồ nào đó mà lại bén nhọn đâm xuyên vào não.
Mãi một lúc lâu sau giọng Bạch Ngân mới khẽ vang.
"Ở trong huyễn cảnh nhìn thấy gì cảm thấy gì chỉ có người trong cuộc là rõ ràng... Có điều càng trầm luân lâu bên trong cơ hội đào thoát càng mong manh hi hữu... Tuy nhiên nếu có người bên ngoài tác động, đủ khí lực chặt đứt những dây leo như xúc tu bạch tuộc... Trên thực tế, được cứu và tự cứu đều là tình huống không mấy khả quan xảy ra...."
Bạch Ngân nói xong phức tạp dừng lại nhìn tôi rồi đưa mắt nhìn Âu Tử Dạ, lại đưa mắt về phía tôi.
Tôi thều thào nói.
-Âu Tử Dạ cảm ơn anh cứu mọi người... Chỉ là anh vào bằng đường nào mà không bị Sâm La thụ ảnh hưởng? Hơn nữa như thế nào anh lại có mặt ở đây để cứu chúng tôi? Tôi còn tưởng anh đang ở vùng nảo vùng nào cơ.
Tôi cố cười đùa, nhưng mới kêu được hai tiếng bụng quặn đau như ruột bị xoắn, đành ngậm mõm lại.
Âu Tử Dạ nhàn nhạt đáp.
-Dây tơ đỏ cột quanh bao kiếm của cậu có nguyên khí của tôi... Khi có người rơi vào huyễn cảnh của Sâm La Thụ, hồn khí của người đó sẽ tạm thời biến mất trên nhân gian... Mà Sâm La thụ vốn được nuôi dưỡng từ máu của tôi... cho nên tôi mới cảm ứng được sự nguy hiểm lẫn vị trí của cậu.
Phải, nhưng điều kiện tiên quyết là, anh ta ngay từ đầu đã ở gần nơi đây. Có phải rất trùng hợp không? Sao đột nhiên lại có cảm giác, tựa như không phải tôi tình cờ chọn địa phương này dấu mình ẩn thân. Dường như tuyến đường này đã được khéo léo vạch sẵn mà tôi chẳng hề hay biết cứ ngây ngô bước vào.
Bạch Ngân xen miệng, nói chuyện với tôi.
"Thảo nào Ưu Đàm không vội đi tìm anh, thì ra ngay đến khế ước bản mệnh cũng không truy tìm được vị trí của chủ nhân. Nhưng việc Ưu Đàm tồn tại phần nào bảo đảm anh tạm thời còn chưa nguy hại đến tính mạng. Cho đến khi anh ta cứu anh ra, có lẽ đến lúc đó Ưu Đàm mới phát giác ra được sự hiện hữu của anh.
Tôi gật gật.
-Âu Tử Dạ, anh có nhìn thấy một bà lão....?
Âu Tử Dạ tâm trí lại dường như bay tới chốn nào, chưa từng để tâm nghe tôi nói.
Hành lang rất rộng rãi, còn về phần dài bao xa thì chịu, quá tối, ngoài phạm vi 3 mét thì chỉ có bóng đen phủ kín mít.
Âm thanh kỳ quái kia vẫn đeo bám, từ một góc nào đó hay từ bốn phương tám hướng đồng loạt phát, một chuỗi tiếng vỡ vụn như thể một loại mật ngôn, thanh âm trong trẻo mà da diết nhưng bất an lo lắng cứ như từng đợt sóng trào, không sao kìm hãm.
Tiếng bước chân tuy cật lực che dấu của chúng tôi vẫn phá lệ vang vọng, ở bên trong toà kiến trúc tối hơn hũ mực trống trải cùng vắng lặng ngự trị, ngay đến tiếng hít thở cũng rõ rõ rành rành.
Chúng tôi đi khoảng chục phút thì Âu Tử Dạ dừng lại, lặng lẽ quan sát vách tường bên cạnh. Tường được dựng từ đá xanh, chia thành từng ô từng ô lớn. Tôi cũng im lặng ngắm nhìn.
-Anh là muốn tiến vào?
Phía ngoài nguy hiểm hơn? Lại có cái gì ẩn núp trong bóng tối rình rập người lọt hố?
-Sao anh không phá cửa?
Buột miệng nói xong mới biết mình hỏi ngu. Căn phòng bị tàn phá thì còn bảo vệ được gì nữa.
Ngay sau đó, dưới chân chuyền tới rung chấn khác thường
Tiếng chuyển động của một đoàn thiết giáp nặng nề trầm trọng, âm thanh không quá to nhưng đặc biệt gây ấn tượng chú ý, tựa như một khối tàu hoả lắc lư vòng vo trong hành lang. Cả đám cùng ăn ý bất động căng tai. Tôi chưa đủ sức để tạo Viên, chỉ có thể cảnh giác hỏi Bạch Ngân.
-Rốt cuộc là cái gì?
Tôi vừa dứt lời chỉ nghe "rầm" một tiếng đáp trả, như thể có vật nặng đổ, tiếng đất đá rơi vỡ, âm thanh trong khung cảnh thế này khá ấn tượng. Theo sau đó là hàng loạt chuyển động cọ sát chậm rì rì, tựa như bình thản tới chỗ con mồi, cao ngạo từ trong bóng tối quét mắt nhìn xem phản ứng bấn loạn khẩn trương của con mồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!