Âu Tử Dạ nhìn lại tôi một cách bình tĩnh, không có gì ngoài ý muốn cả, như
thể tôi cao hứng phát biểu nơi này thật tối và hắn nhìn lại tôi lười
biếng cho ý kiến.
-phía trước chính là nơi…phong ấn chốn này.
Hắn vừa nói vừa chiếu đèn pin về phía trước. Tôi nhìn theo, phía trước có vô
số cột đá xếp thành hình tròn, ở giữa có một đài cao, cảm tưởng như trên
bề mặt đài tỏa ra luồng lân quang ma quái.
Những cái cột đá này
cùng những cột đá xếp dọc lối đi đều được chạm khắc giống nhau, ở đây
chúng lại xếp xen kẽ tượng nhân xà thạch nam với nhân xà thạch nữ. Năm
bậc thang dẫn lên đài, áng ngữ ngay chính diện là 2 con Bá Hạ cõng một
bia đá rộng khoảng 3m cao độ 3m, xung quanh viền 2 con rắn đuôi quấn vào
nhau, thân vươn lên phân ra làm 2 hướng trái phải. Trái là nhân xà nữ tay
phải cầm khiên, phải là nhân xà nam tay trái cầm giáo, khuôn mặt nhìn
ngang đối diện nhau, bên trong bia khắc văn tự cổ.
Trên bia khắc
chữ cổ, tôi đương nhiên là nhìn không hiểu, cũng chẳng có hứng thú muốn
biết, quay sang thấy Âu Tử Dạ chăm chú nhìn nó như thể đọc ra nội
dung. Điều này mới khiến tôi tò mò, trông hắn thực sự không giống sinh
viên tốt nghiệp khoa khảo cổ học, càng chẳng giống một tên mọt sách suốt
ngày chỉ biết say mê cắm đầu dùng kính núp soi văn tự cổ.
Nói
thật, bề ngoài cái tên này giống người thuộc tầng lớp thượng lưu
hơn, không giống doanh nhân mà giống quân nhân hơn, rất có khí chất đầu
lĩnh. Tuy bộ dáng được cái đẹp mắt nhưng tuyệt nhiên chẳng phải dạng dễ
tiếp cận, thực giống một con báo đen, ánh mắt tỏa ra tựa như cảnh cáo mọi
động vật xung quanh không nên tới làm phiền.
Tôi liếc một cái cũng chỉ muốn tránh xa 3 m.
-này, anh thực sự đọc được chữ đó sao?
Tôi nhẹ giọng hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!