-Mặc Minh!
A , gọi tôi kìa. Tôi vội vã ôm lấy túi đồ chạy tới, nhưng tên đó cũng chẳng đợi tôi đến đã dảo bước lên bậc tam cấp.
Tôi dừng lại nhìn đám lính nằm ngổn ngang bất động trên nền đất phủ lớp
tuyết mỏng, phút trước còn sinh khí tràn trề, giờ chỉ còn là thân xác
lạnh ngắt.
Dù là sống trong thời bình, thì sinh tử cũng khó lòng
kiểm soát trong tay bản thân. Giống như việc bạn hoàn toàn không nghĩ
rằng, giờ này phút này lại chính là giờ tử, thậm chí ngay cả khi thanh đao kề ngay cổ bạn vẫn không muốn tin rằng mình sẽ có kết cục chấm hết.
Lại nói, trường hợp của tôi cũng vậy, tôi đây cũng chẳng thể nào tưởng tượng
nổi có ngày mình lại bị quân đội tống vô tù, vĩnh biệt những tháng ngày
điền viên bên bố nuôi và chắc có lẽ tương lai chính là lưu lạc chân trời góc bể.
Tôi chắp tay ngẩng đầu nhìn trời đêm lãng đãng tuyết
rơi, thầm cầu mong cho bọn họ sớm được siêu thoát tới miền cực lạc, tất
nhiên là sau khi đã trả hết tội nghiệt tạo ra lúc còn sống nơi âm tào.
Bấy giờ tôi mới lại để ý kỹ hơn, thứ thắp sáng quanh đây đều là đèn lồng, đèn lồng đỏ treo lác đác quanh ngôi nhà gỗ.
Chiều rộng nhà khoảng 10m với 4
cây cột hiên kê trên đá tròn, trong đó có 2 cây cột cái chạm 2 con rắn
quấn vào nhau được đặt trên lưng một con Bá Hạ thân rùa đầu rồng.
Hai cánh cửa rất to lớn, mỗi cánh rộng 3m, cao 6 m bề mặt chạm khắc hoa văn
uốn lượn rất tinh tế, hợp lại thành hình một cái cây đại thụ tán xòe
rộng, nhưng nhìn kỹ hơn cái cây lại do vô số rắn con tạo thành.
Tôi nhìn đến trợn mắt, kỹ thuật điêu khắc trên gỗ của vị nghệ nhân này thật
sự vô cùng tinh xảo, nhưng ý nghĩa của hình tượng rắn quấn quýt này tôi
qủa thật mu mơ mù mờ.
Sợi dây xích vòng qua lỗ 2 cánh cửa lối lại bằng ổ khóa. Ổ khóa hình lăng trụ nằm ngang, được chạm khắc hình Tiêu Đồ ở 2 đầu lăng trụ. Phần thân lăng trụ có các khấc khắc nổi hình thù tôi
không hình dung nổi.
Tôi thấy Âu Tử Dạ xoay các khấc theo chiều ngược kim đồng hồ, đến khấc cuối thì các vết khắc này tạo thành một câu chữ cổ. Chữ cổ này ngược lại tạo cảm giác quen quen nhưng nhất thời tôi không tài
nào nhớ ra.
Làm sao mà hắn biết được mật khẩu mở khóa, chẳng lẽ
vẫn là moi tin tức từ lão Tống Trung? Dù sao thì lão cũng là giám đốc nhà tù Bàn Cẩm, việc biết rõ mật khẩu cũng là lẽ hiển nhiên. Đương nhiên phải hỏi lão đầu tiên.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!