Chúng tôi bước ra khỏi thang máy khi trời đêm đã hoàn toàn xâm thực không
gian,2 người đó cúi đầu chào Âu Tử Dạ rồi mới bỏ đi không quên liếc mắt
nhìn tôi như nhìn một tên kỳ đà cản mũi.
Tôi nhìn theo rồi đặt câu hỏi với tên còn lại bên cạnh.
-bọn họ đi đâu?
Âu Tử Dạ còn chẳng thèm nghe hết câu đã lạnh lùng bước đi hướng khác, tôi
đành nén bực bội đi theo. Đương nhiên là tôi biết bọn họ dựa theo kế
hoạch phân công nhân lực mà đi thi hành nhưng tên này có cần phải xem
tôi như không khí thế không?
Hắn ta trông cũng chỉ lớn hơn tôi một hai tuổi, cũng chỉ cao hơn tôi một hai phân, không cần phải tỏ ra khí thế trưởng bối vậy.
Âu Tử Dạ bước đi rất nhanh nhẹn, qua vài khúc ngoặt vài ngã rẽ một cách
thuần thục, chắc là đã do thám địa hình trước. Đột nhiên Âu Tử Dạ bất
chợt dừng lại khiến tôi suýt lao đầu vào người hắn. Tôi ngước đầu, phía
trên khoảng không của tòa nhà cổ trước mặt, âm khí quy tụ lại như thể có
thứ gì hút lấy.
Tòa nhà đó nằm biệt lập với các khu nhà tù và
hoàn toàn khác biệt với kiến trúc hiện đại, nó dựng theo kiểu nhà cổ, mái
gói cong vút, tường nhà bằng gỗ dựng trên nền bệ tam cấp, ở vị trí này có
thể nhìn thấy 2 mặt có 8 lính canh, vậy thì có khả năng không 2 mặt còn
lại cũng tương tự?
Hắn ta đặt túi xách xuống, lôi ra một
thanh đao cong vút, giống như một vầng trăng khuyết, ánh đao sáng bóng ánh lên sắc xanh ma quái khiến người nhìn sởn gai ốc.
-đứng yên.
Còn đang mải nhìn đao quý, hắn bất chợt nhẹ nói như thế khiến tôi cứ ngây ngốc nhìn theo dáng lưng bỏ đi.
Một trong 4 tên lính bước lên ngăn cản.
-đây là khu vực cấm, mày là lính cai ngục ở đâu lại đi tới đây có phận sự gì?
Còn chưa dứt câu thì Âu Tử Dạ nhảy lộn ra phía sau hắn rồi kề đao vào cổ
lia một đường, huyết sắc văng lên không trung lãng đãng tuyết rơi.
Tôi há hốc mồm, tốc độ hạ sát này quá nhanh đi, bọn lính cai ngục còn lại
cũng thất kinh không kém vài giây sau mới hốt hoảng giơ súng lên, nhưng
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!