Chương 9: Khai minh đại điển sinh quái sự cửu đại môn phái thọ nạn tai

Lại nói, sau khi Không Hư đại sư với thân phận Minh chủ bước ra đại diện Vệ Đạo Minh đọc lời thề vệ đạo, giọng sang sảng trầm hùng của đại sư đã thôi thúc quần hùng xả thân vì chính nghĩa, nhiệt huyết sục sôi, quyết tâm chống cự tà ma, phù trì chính đạo để danh lưu vạn đại.

Toàn trường đồng giơ tay lên trời hô vang "Xin thề" chấn động cả không gian. Quần hùng hừng hực khí thế sẵn sàng liều chết kháng ma vệ đạo. Khí thế ấy đã khiến một số nhân vật thuộc phe quần tà có mặt phải chùn nhụt, không dám buông lời khích bác hay giễu cợt như kỳ trước.

Khi thanh âm lắng xuống, đâu đó chợt nổi lên một giọng nói ồm ồm :

- Xin cho hỏi một câu. Trong số các vị lãnh đạo Vệ Đạo Minh sao chỉ thấy toàn là bại tướng dưới tay Hồng Phát Ma Vương không vậy. Vị tiền bối đã từng đả bại Hồng Phát lão ma đâu rồi.

Người vừa lên tiếng là một đại hán cao lớn uy mãnh, dáng vẻ thô mãng, nước da ngăm đen dạng người dãi dầu nắng gió, trông y phục thì là người quan ngoại. Những người như thế thường chất phác thẳng thắn, ăn nói chẳng hề khách sáo nên các long đầu thủ lĩnh Vệ Đạo Minh cũng không tiện phiền trách.

Vả chăng gã chỉ nói sự thật.

Không Hư đại sư còn đang lúng túng không biết nên đối đáp thế nào thì vừa may chưởng môn Thiên Sơn phái La Thiện Hùng đỡ lời :

- Vị tiền bối ấy đã ẩn cư nhiều năm nên không màng danh lợi.

Đại hán kia lại cười khanh khách nói :

- Nói vậy thì các vị đây đều là những kẻ ham mê danh lợi chứ gì.

Diệu Tâm sư thái vốn tính không dịu chút nào, tức giận thét lớn :

- Các hạ là ai mà dám đến đây ăn nói bừa bãi. Định gây sự với bản minh chăng ? Có giỏi thì hãy lên đây cùng bần ni quyết đấu một trận.

Đại hán ngửa cổ cười lớn, tay nắm chặt bảo đao đeo bên hông, quát trả :

- Mụ là người tu hành mà sao lại lắm sân si thế. Đấu thì đấu. Chẳng lẽ ta sợ mụ sao.

Lời nói chưa dứt là gã đã hùng hục rút đao xông tới. Khách võ lâm phần lớn đều thích ồn ào, thấy sắp có cuộc quyết đấu đều lớn tiếng hò reo đốc thúc. Không khí cực kỳ náo nhiệt khiến cuộc lễ mất hẳn vẻ trang nghiêm.

Có ai đó trong đám quần hào lớn tiếng nói :

- Ngươi mà lưu được một vết sẹo trên mặt mụ thì ta sẽ thưởng cho nghìn lượng.

Một kẻ khác lại tiếp :

- Ngươi mà chém đứt giải lưng quần của mụ thì lão phu sẽ thưởng cho vạn lượng.

Đại hán nghe nói đến số mục vạn lượng bất giác sửng người, chau mày vài lượt ra vẻ suy tính, rồi nhìn Diệu Tâm sư thái cười hề hề nói :

- Mụ cho ta chém đứt giải lưng quần, khi được vạn lượng ta sẽ chia cho mụ phân nửa.

Quần hào nghe nói đều bật cười hố hố, khen đại hán giỏi tính toán khiến gã hứng chí, nói :

- Thế nào ? Mụ đồng ý chia đôi chứ ? Năm nghìn lượng không phải là con số nhỏ đâu. Đủ cho mụ tiêu xài trong mấy năm ấy nhỉ.

Diệu Tâm sư thái bị đem ra làm trò cười, nộ khí xung thiên, quát to :

- Đồng ý. Ta đồng ý tiễn ngươi về Tây Thiên.

Đại hán lớn tiếng đáp lại :

- Người cần về Tây Thiên là mụ chứ đâu phải ta. Mụ đi tu chứ ta có đi tu đâu.

Đoạn gã quay xuống hỏi quần hào :

- Dám hỏi chư vị ta nói thế có đúng không ?

Quần hào phần đông đều có tính thích ồn ào và hiếu sự, liền cười vang và đồng thanh khen phải. Đại hán càng thêm hứng chí, thúc giục :

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!