"Bao giờ thắng trận khao tướng sĩ, Ngay tại Kim Lăng đêm tuyết sa."
Lại nói, được tùy tướng Vương Tôn và một đám thị vệ liều mạng ngăn cản truy quân, Yên vương Chu Lệ dẫn tàn quân chạy thoát được về phía tây. Bọn Cẩm Y Vệ giao chiến với bọn họ Vương gần nửa giờ mới giải quyết được trận chiến, rồi lại tiếp tục thúc ngựa đuổi theo.
Yên vương Chu Lệ là đầu lĩnh Yên quân, bắt được ông ta là công lao rất lớn, nên chúng Cẩm Y Vệ đương nhiên không chịu bỏ qua. Cả bọn đều lần lượt truy đuổi về phía tây.
Kẻ truy người tẩu, ngày lại qua ngày, cuối cùng thì khi đến khu vực lân cận Khai Phong, bọn Cẩm Y Vệ cũng đã đuổi kịp mục tiêu, bao vây bọn Yên vương ngay trên quan đạo. Lúc này, bọn Yên vương chỉ còn lại hơn hai mươi người, đối diện hơn năm mươi tên Cẩm Y Vệ, xem ra lành ít dữ nhiều.
Chúng tùy tướng và thị vệ trung thành nhất tâm tử chiến đến cùng. Yên vương Chu Lệ cũng đã chuẩn bị tự tận trong trường hợp tồi tệ nhất.
Song phương quần đảo một trận, hỗn chiến kịch liệt. Dù nhân số chênh lệch lớn, nhưng do phía Yên quân quyết tâm tử chiến, hết sức liều mạng đánh giết tưng bừng, khiến bọn Cẩm Y Vệ cảm thấy bó tay bó chân, không thể nào thi triển toàn bộ thực lực. Thành ra cuộc chiến nhất thời chưa thể ngã ngũ.
Có điều, ai cũng nhìn thấy phía Yên quân chỉ là hồi quang phản chiếu, sức người rồi cũng có lúc hao kiệt, chẳng thể nào cầm cự được lâu hơn. Bởi thế mà đám Cẩm Y Vệ cũng không gấp hạ sát thủ, chỉ cố ngăn chặn không cho đối phương có đường tháo chạy mà thôi.
Bọn họ còn chờ tận hưởng vinh hoa phú quý, không dại gì liều mạng tử chiến.
Thứ tử của Yên vương là Chu Cao Tuất vốn là người võ dũng, thấy đánh lâu mà vẫn không phá được vòng vây, trong lòng nóng nảy, liền vận toàn lực vào vũ khí, cười gằn một tiếng, nhảy xổ vào đám Cẩm Y Vệ. Vũ khí của gã là một cặp Thư Hùng Đoạn Hồn Câu, chiếc dài chiếc ngắn, sắc bén và cứng rắn vô song.
Gã vừa cười âm trầm vừa múa tít song câu tấn công một lúc hai tên Cẩm Y Vệ. Đoạn Hồn Câu của gã là một lợi khí có thể chém đứt cả phổ thông thiết kiếm, nên sẵn sàng đối chiêu mà chẳng hề e ngại gì. Đánh giết một lúc, gã đã chém đứt vũ khí của một tên Cẩm Y Vệ, và sát tử hắn ta.
Gã đầu mục Cẩm Y Vệ thấy vậy, vội phái năm tên Cẩm Y Vệ khác đến vây đánh Chu Cao Tuất. Năm gã này kẻ kiếm người đao, hô ứng lẫn nhau, công thế liền lạc như da trời, xoay tả chém hữu, tấn công rất rát, nên dù có bất lợi về vũ khí thì vẫn khống chế được cục diện.
Chu Cao Tuất bị hãm ở đây, không thể nào hộ vệ phụ vương được.
Cuộc chiến càng lúc càng thảm liệt. Đấu pháp đổi mạng của phe Yên quân xem ra cũng có ít nhiều hiệu quả. Hy sinh hơn mười cao thủ, bọn họ đã buộc hơn hai mươi gã Cẩm Y Vệ phải ngã xuống nơi đây.
Thế nhưng càng về sau thì áp lực đối với bọn họ càng tăng, bởi lúc này, bọn họ chỉ còn lại hơn mười người, mà phải kháng cự với hơn ba mươi địch thủ. Và vòng vây càng lúc càng xiết chặt hơn. Không thể nào phá vây đào thoát, cả bọn chỉ đành đâu lưng ứng chiến.
Tình cảnh vô cùng tồi tệ.
Trời sắp hoàng hôn. Vầng thái dương đã đi về đến gần cuối chân trời. Màn đêm sắp đến, và cuộc chiến cũng sắp tàn. Bọn Yên vương sau mấy phen cố sức phá vây không thành, cũng sắp phải lực chiến thân vong. Nhưng phía bọn Cẩm Y Vệ cũng phải chịu tổn thất không nhỏ.
Máu chảy nhuộm hồng cả một dải quan đạo.
Đột nhiên, nghe có tiếng quát tháo om sòm.
Rồi trên đường lớn, một đoàn người đang rầm rộ đi tới. Dẫn đầu là hai hoàng y đại hán, tay cầm đại phủ, thân cao lực tráng, uy thế khiếp người. Phía sau là mấy chục cao thủ, gồm cả tục đạo, vây quanh hai cỗ kiệu lớn. Mỗi cỗ đại kiệu do tám tên kiệu phu lực lưỡng khiêng.
Mỗi cỗ kiệu đều che rèm hoàng sắc, chỉ thêu kim tuyến, nạm châu kết ngọc, quý hiển tuyệt luân, có phong thái của bậc vương hầu tôn quý.
Cả song phương đang giao chiến đều thầm thắc mắc, không hiểu những người sắp đến kia thuộc về phe nào, và có nhập cuộc hay không. Đám Cẩm Y Vệ sợ để lâu sinh biến, nên càng đánh giết gấp hơn. Chỉ trong thoáng chốc, lại có thêm hai gã thị vệ thân cận của Yên vương bị chém chết.
Đoàn người dần dần đi đến gần chiến trường. Đại phủ khai lộ hoàng y đại hán đồng quát to :
- Tặc tử hà phương ? Đánh nhau giữa đường cản trở hành nhân, há định làm loạn ? Mau mau tránh đường.
Gã đầu lĩnh Cẩm Y Vệ quan sát những người mới đến, thấy đối phương trừ hai gã hoàng y đại hán dẫn đầu, những người còn lại ánh mắt không lấp loáng hữu thần, thái dương huyệt cũng không gồ cao, cho rằng chỉ là phổ thông hộ vệ, nên rất yên tâm.
Giữa lúc đó, không thấy đối phương đáp lại, một trong hai gã khai lộ đại hán lại quát :
- Cuồng đồ Cẩm Y Vệ các ngươi là một đám vô học bất tài, chỉ chuyên nịnh hót thượng quan, áp bức hạ nhân, ti tiện bỉ ổi, nay các ngươi ỷ chúng hiếp cô, quả là phường thối tha bại hoại, đáng khinh đáng ghét.
Bình thường bọn Cẩm Y Vệ hống hách đã quen, chẳng xem bình dân bách tính vào đâu, nên cảm thấy mấy lời kia rất chói tai. Gã đầu lĩnh nộ hỏa xung thiên, bỏ đối thủ nhảy ra điểm mặt gã hoàng y đại hán vừa lên tiếng, gầm lên :
- Tên cẩu tặc kia, thật là to gan lớn mật mà.
Các ngươi đồng lõa cùng phản quân, cũng tức là phản tặc. Ta phải bắt các ngươi về quy án.
Hoàng y đại hán cũng không vừa, bật cười nhạt, lớn tiếng mỉa mai :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!