"Gió trăng qua đỉnh Thiên san, Mênh mang nước bể mây ngàn sáng soi."
Lại nói, sau khi nghe thiếu niên vừa được cứu tự xưng là Oa Khoát Đài của Sở Hàn, Tiêu Kỳ Linh ngạc nhiên hỏi rằng cậu ta có phải là con của Đại vương tử Oa Biệt Đức hay không, tại sao lại phải chạy đến đây, và còn bị truy sát như vậy. Oa Khoát Đài buồn rầu nói :
- Phụ vương của ta vừa qua đời.
Tam thúc của ta lại định giết ta cướp ngôi. Chúng ta được một số tướng sĩ trung thành bảo hộ nên thoát thân được, chạy ra đến đây thì bị đuổi kịp.
Tiêu Kỳ Linh hướng về Bạch Thiếu Huy cung kính tâu :
- Điện hạ. Oa Biệt Đức là người hiền đức, rất được lòng dân, còn tam đệ của hắn là Oa Lộ Đức lại là kẻ ngang ngược bạo tàn.
Bạch Thiếu Huy đưa mắt nhìn bọn Bách Độc Chân Quân và Ngạo Thiên Đế Quân. Bách Độc Chân Quân nói :
- Điện hạ. Oa Lộ Đức dã tâm rất lớn. Nếu để gã nắm quyền, Đại Mạc tất sẽ hỗn loạn, sinh linh sẽ lầm than.
Bạch Thiếu Huy ngẫm nghĩ giây lát, đoạn phán :
- Vô phụ vô quân, bất đắc dung thứ.
Ngạo Thiên Đế Quân tranh nói :
- Thần tuân chỉ.
Bách Độc Chân Quân hừ lạnh một tiếng, nói :
- Kỳ này ta nhường lại cho lão đó.
Ngạo Thiên Đế Quân ưỡn ngực nói :
- Chuyện trọng đại như thế, phải do ta xuất mã thì mới thuận lợi được.
Bách Độc Chân Quân mỉa mai :
- Chuyện nhỏ như con thỏ mà đối với lão đã là chuyện trọng đại rồi. Thật không ngờ ! Hắc hắc. Ta thật không ngờ năng lực của lão chỉ đến mức đó mà thôi.
Ngạo Thiên Đế Quân bực bội tranh cãi với Bách Độc Chân Quân về việc chuyện đó có là trọng đại hay không. Cả hai ngày càng ưa tranh cãi bắt bẻ lẫn nhau. Tuấn nhi ngồi một bên chỉ cười thầm.
Tiếp đó, Ngạo Thiên Đế Quân thống lĩnh chúng hào kiệt Quan Đông cửu đại môn phái tiến về Ước Dã trấn. Bọn Bạch Thiếu Huy tìm nơi dựng doanh trại ở lại chờ đợi. Ngạo Thiên Đế Quân bình thường vui vẻ là thế, nhưng hành sự thủ đoạn độc lạt, đối phó kẻ đầy dã tâm như Oa Lộ Đức không thành vấn đề.
Bạch Thiếu Huy chỉ cần chờ đợi kết quả. Trong thời gian chờ đợi, chàng có thể tranh thủ dạy dỗ Tuấn nhi.
Tối đến, trong doanh trướng, đến giờ học, Tuấn nhi ngồi bên Bạch Thiếu Huy, nắm tay chàng năn nỉ :
- Điện hạ. Dạy hài nhi đàn đi ạ ! Hài nhi thích đàn lắm.
Tuấn nhi được học đủ cả thi thư lễ nhạc, nhưng vẫn thích đàn hơn cả, bởi cậu bé rất ái mộ phong thái khi đánh đàn của Điện hạ. Bạch Thiếu Huy mỉm cười nói :
- Được rồi.
Hôm nay quả nhân sẽ dạy con một khúc nhạc mới.
Tuấn nhi hoan hỉ nói :
- Hay quá ! Hay quá !
Bạch Thiếu Huy mỉm cười, dạy từng câu nhạc cho cậu bé ghi nhớ. Tuấn nhi thông minh đĩnh ngộ, tư chất rất tốt. Chàng chỉ dạy vài lần là cậu bé đã nhớ hết. Khi cậu bé đã có thể đọc liền một lượt toàn bản nhạc, không sai chỗ nào, chàng hài lòng khen ngợi :
- Con giỏi quá !
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!