Chương 29: Bắc tuần hộ giá tam bách hạm hải thượng cứu nguy nhị lục nhân

Lại nói, đoàn chiến thuyền đến hơn ba trăm chiếc dàn ra trải dài đến trên mười dặm, rầm rộ tiến thẳng về phương Bắc. Thủy thủ trên thuyền đều cung kiếm sẵn sàng như sắp lâm trận. Những chiếc Khoái chu đi khá xa đội hình làm nhiệm vụ tuần thám liên lạc.

Từ Soái thuyền, một hồi tù và rúc lên lanh lảnh.

Ngay sau đó, tiếng tù và từ những chiếc Đại chu nổi lên đáp lại. Ở tất cả chiến thuyền, bóng người lập tức biến mất, chỉ còn thấy cung tiễn chĩa ra tua tủa, nhiều mũi tên còn gắn theo hỏa dược dùng để đốt thuyền địch.

Ba hồi trống lớn lại nổi lên ầm ầm như sấm động, át cả tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền. Liền đó, khắp nơi đều nghe dậy lên tiếng reo hò cùng tiếng trống trận nổi ầm ầm như đang diễn ra một trường thủy chiến.

Các chiến thuyền chạy ngang rẽ dọc, tản ra ra rồi vây lại, bày thành trận thế hoàn chỉnh. Thuyền lớn thuyền nhỏ xen kẽ hỗ trợ cho nhau.

Sau một lúc, tiếng chiêng lại khua dập dồn.

Cung tiễn được thu về, thủy thủ xuất hiện trên sàn thuyền. Các hoạt động trở lại như lúc bình thường.

Tất cả các hành động đều diễn ra hết sức nhịp nhàng chứng tỏ thủy thủ của các hạm đội đã được huấn luyện chu đáo thường xuyên.

Gió biển nhẹ thổi mơn man.

Thuyền băng băng rẽ sóng tung bọt nước trắng xóa.

Bạch Thiếu Huy đứng trên đài chỉ huy của Soái thuyền quan sát cuộc tập trận. Đứng sát bên chàng là Tuấn Nhi. Trước khung cảnh trang trọng uy nghiêm, cậu bé không dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ đứng nép bên chàng nhìn mọi sự với vẻ thích thú. Sau lưng là Lữ Gia và bọn Hoa Nhi.

Chàng ngắm nhìn quang cảnh xung quanh với vẻ hài lòng.

Ngắm nhìn đoàn chiến thuyền thêm một lúc nữa, chàng quay sang Lữ Gia khen ngợi :

- Các hạm đội của khanh đều thiện chiến, hành động nhịp nhàng, hiệu lệnh nghiêm minh. Khả năng chiến đấu như thế là tốt lắm.

Lữ Gia cúi đầu tạ ân, sắc mặt hớn hở có vẻ đắc ý.

Sau một lúc, Bạch Thiếu Huy lại hỏi :

- Nếu thuyền địch cũng sử dụng hỏa công thì sao ? Trên thuyền có đủ phương tiện cứu hỏa chứ ?

Lữ Gia cung kính tâu :

- Khải tấu điện hạ. Gần đây xưởng hỏa khí của Gia Cát Tài Thần đã dựa theo bí quyết độn thuật của người Đông Doanh mà chế ra một loại hỏa mù có tác dụng chữa cháy rất tốt. Khi đốt lên, khói mù bốc lên rất mạnh, lan ra đến đâu thì lửa ở đó không thể cháy được nữa.

Tất cả các chiến thuyền đều được trang bị loại hỏa mù này.

Bạch Thiếu Huy cau mày hỏi :

- Thứ hỏa mù đó có hại cho người không ?

Lữ Gia tâu :

- Khải tấu điện hạ. Hỏa mù có hai loại. Một loại hơi loãng chỉ dùng để chữa cháy. Thứ này gần giống loại khói mù mà bọn thích khách thường sử dụng khi muốn đào tẩu, không gây hại.

Còn loại kia thì có thể khiến người ngạt thở dẫn đến ngất xỉu, nhưng nếu không tiếp xúc lâu với nó thì cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Nó cũng là một thứ vũ khí dùng để bắt sống kẻ địch rất hiệu quả.

May mắn là gần đây Miêu Cương có cung cấp một loại dược liệu, nếu đem tẩm vào khăn, khi lâm trận, chỉ cần thấm ướt khăn rồi đắp lên mặt là có thể cầm cự được với loại hỏa mù này. Nếu không thì thần cũng không dám mạo hiểm sử dụng nó.

Bạch Thiếu Huy lại hỏi :

- Dự trữ lương thực, nước uống trên mỗi thuyền có thể dùng được trong bao lâu ?

Lữ Gia nói :

- Khải tấu điện hạ. Dự trữ lương thực có thể sử dụng được một năm. Nhưng nước uống chỉ đủ dùng trong bốn tháng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!