Chương 24: Vong hồn tử cốc kiến dạ quỷ cửu u quỷ địa bái diêm quân

Lại nói, sau khi thương thế đã tạm bình phục, quần tăng lại phát hiện ai nấy đều bị trúng độc. Chất độc tuy không dữ dội nhưng mỗi khi vận công, tất cả đều thấy tâm can đau nhói, chân tay lại uể oải, thân thể mỏi mệt, chân khí bế tắc.

Chất độc này tuy không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày, nhưng khiến quân tăng không thể chiến đấu. Đúng là "Phúc bất trùng lai, hoạ vô đơn chí" a. Quần tăng đành tiếp tục nán lại hang động tìm cách trục độc, vì với tình trạng thế này mà ra ngoài, nếu lỡ gặp phải cường địch thì sẽ lâm đại nạn.

Thời gian thấm thoát trôi qua …

Quần tăng chẳng nhớ bọn họ đã lưu lại trong hang động bao lâu rồi, nhưng đến giờ chất độc vẫn không thể giải trừ được. Không còn cách nào khác, mọi người đành liều dắt dìu nhau ra ngoài, tìm đường trở về Thiếu Lâm Tự.

Ra đến bên ngoài, quần tăng mới chợt nhận ra cả bọn hiện đang ở một nơi núi non hiểm trở, đồi núi chập chùng, không thể nào phân biệt đường lối. Lúc trước, vì bị truy đuổi gắt gao nên cả bọn vừa đánh vừa lui, chẳng kịp phân biệt đường lối.

Nay chẳng biết đang ở chốn nào, cả bọn đành phải lần mò tìm cách rời khỏi nơi này.

Khi bóng đêm buông xuống, quần tăng đến một sơn cốc nhỏ, có thể gọi là tử cốc vì dưới chân toàn là cát đá, chẳng có một loại cây cỏ nào sống được. Đặc biệt, âm khí lan tràn khiến ai nấy đều lạnh người.

Giữa sơn cốc có một ngôi thần miếu xây bằng đá, tuy nhỏ nhưng cổ kính tráng lệ. Điều lạ lùng là ngôi miếu tọa lạc giữa một nơi hoang vắng thế này mà không hề đổ nát. Giữa cảnh lạnh lẽo của đêm đen, đó là nơi trú chân tốt nhất. Mọi người kéo nhau vào miếu nghỉ ngơi.

Vì đang lúc quẫn bách, ai nấy đều lo lắng buồn phiền nên không sao ngủ được. Mọi người đành tĩnh tọa tụng niệm kinh văn chờ trời sáng.

Trời đêm càng lúc càng lạnh.

Bỗng nhiên, cảnh đêm đen đang tĩnh lặng chợt nghe như có tiếng ma rên từ xa vọng lại. Tiếng rên ấy âm u lạnh lùng, tuy rất khẽ nhưng vang rền thật xa, xé toạt khung cảnh tĩnh mịch của đêm trường, khiến quần tăng cũng phải rợn người.

Không Trí đại sư nhảy vụt ra khỏi ngôi miếu, đảo mắt quan sát xung quanh, nhưng chẳng thấy một ai.

Quần tăng cũng lũ lượt kéo nhau ra ngoài, ngơ ngác nhìn quanh.

Bỗng từ phía sau lại có tiếng ma rên như vừa rồi nổi lên. Kế đó, từ khắp bốn phương tám hướng lại nghe vang rền những tiếng kêu rên như vậy, lúc xa lúc gần, như phiêu du dìu dặt trên nền trời cao.

Quần tăng trong lòng kinh nghi, kéo nhau đi xem xét bốn phía, nhưng chẳng hề nhìn thấy một bóng người. Bọn họ không nghĩ hiện trạng khí lực không còn, dù có tìm thấy cũng làm gì nổi đối phương.

Vẫn Không Trí đại sư nóng nảy quát tháo :

- Yêu ma phương nào. Đã đến đây còn không mau hiện thân, lại giở trò ma quỷ định hù dọa ai.

Tiếng quát của đại sư vừa dứt thì một thanh âm kỳ lạ như ma rên quỷ khóc vang lên :

- Lũ thế nhân kia. Chẳng lẽ lũ ngươi không còn thiết sống nữa hay sao mà lại đi rời bỏ cõi nhân gian kéo nhau đến chốn Cửu U này.

Mọi người quay nhìn về phía thanh âm vừa cất lên, chợt thấy một quái nhân vận áo trắng đang ngồi vắt vẻo trên nóc ngôi thần miếu.

Quái nhân dung mạo quái dị, tóc xõa dài, trước ngực đeo lủng lẳng hai xâu tiền giấy đốt cho người chết, thật đúng với những lời dân gian thường đồn đãi : bạch y vô thường, u hồn dạ quỷ. Màu trắng nổi bật giữa bóng đêm càng gây thêm cảm giác thần bí âm u.

Không Minh đại sư lo ngại Không Trí đại sư chỉ vì tính nóng nảy mà sẽ sinh chuyện không hay, liền vội tiến tới một bước, chắp tay nói :

- A di đà phật.

Xin bằng hữu cho hỏi nơi đây là địa phương nào ?

Bạch y quái nhân cất giọng cười âm u :

- Nơi đây là Vong Hồn Cốc, một trong những con đường ngắn nhất dẫn đến Cửu U Địa Phủ. Các ngươi đã đến nơi đây chắc hẳn là muốn gia nhập vào giới u hồn.

Không Minh đại sư nói :

- Sao bằng hữu lại nói vậy ? Bọn bần tăng bị lạc đường chứ không phải cố ý đến nơi đây.

Bạch y quái nhân cười lạnh nói :

- Các ngươi vẫn còn tại thế, sao dám xưng bằng hữu với bản tòa. Muốn chết lắm phải không ?

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!