Lại nói, trên sườn núi bên dưới Tiên Nhân Phong, cũng chính vào lúc Tứ Đại Ma Vương đang hội họp thì có một chàng thiếu niên thư sinh tuổi độ mười lăm, mười sáu, mi thanh mục tú, mặt trắng môi hồng, dáng vẻ xinh đẹp, cưỡi bạch long câu, đang chậm rãi nhàn du ngoạn cảnh, phong thái rất là ung dung nhàn nhã.
Đột nhiên, bỗng đâu chàng nghe thấy những âm thanh tựa như tiếng sấm nổ ầm ầm từ trên cao vọng xuống, liền vội ngửa mặt nhìn lên.
Chàng chưa kịp nhận rõ tình hình thì đã thấy đất đá từ trên đỉnh đang ồ ạt đổ tràn xuống. Có những tảng đá lớn đến mấy trượng ào ào tràn xuống như thác lũ, nghiền nát tất cả mọi vật trên đường đi.
Trước tình thế hiểm nghèo, chàng ta hãy còn chưa kịp nhảy tránh thì con bạch mã đã sợ hãi dựng vó hý vang, hất chàng bay luôn về phía miệng vực. Chàng ta chỉ kịp gào lên một tiếng thất thanh, đã nghe gió thổi ào ào bên tai, rồi sau đó ngất đi không biết gì nữa.
Tuấn diện thư sinh mê man không biết đã bao lâu. Đến khi chàng tỉnh lại thì đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường bạch ngọc, trướng ngọc rèm châu, khắp nơi đều khảm đầy trân châu bảo ngọc. Chàng đưa mắt nhìn quanh, chẳng hiểu mình đang ở địa phương nào.
Chàng hãy còn đang ngơ ngác thì bất ngờ có tiếng nói hiền hòa vọng vào tai :
- Tiểu hài tử. Ngươi đã tỉnh lại rồi à.
Rồi trong phòng xuất hiện một lão nhân vận hoàng bào, râu bạc chùng xuống ngực, vẻ mặt hiền hòa đang nhìn chàng mỉm cười. Chàng liền nhổm dậy, vái chào :
- Lão bá bá.
Bá bá đã cứu tiểu điệt.
Hoàng bào lão nhân gật đầu nói :
- Phải rồi. Hôm trước ta tình cờ đi ngang qua Tiên Nhân Phong, bỗng gặp ngươi từ trên cao rơi xuống nên đã đưa ngươi về đây.
Chàng nhớ lại hoàn cảnh hiểm nghèo xảy ra lúc trước, trong lòng không khỏi kinh sợ, bất giác rùng mình. Chợt nghe lão già hỏi :
- Hài tử tên họ là gì ?
Gia thế ra sao ? Vì sao lại bị rơi xuống vực ?
Chàng cung kính đáp :
- Dạ. Hồi bẩm bá bá. Tiểu điệt tính Bạch, thảo tự Thiếu Huy. Song đường đều đã qua đời. Mấy hôm trước tiểu điệt đang du sơn ngoạn cảnh thì chợt trên núi có đất đá lăn xuống ầm ầm. Tuấn mã sợ hãi hất tiểu điệt xuống vực sâu. Nhờ có bá bá nên tiểu điệt giờ mới sống còn.
Hoàng bào lão nhân mỉm cười nói :
- Hài tử. Ta không có thê tử, lại cũng chẳng có huynh đệ thân quyến nên muốn thu ngươi làm truyền nhân để kế thừa sự nghiệp của ta. Vậy hài tử ngươi có muốn bái ta làm nghĩa phụ hay không ?
Bạch Thiếu Huy ngập ngừng nói :
- Dạ ... Nhưng ... Tiểu điệt thân lâm tuyệt chứng, không thể sống quá hai mươi tuổi, e là sẽ phụ lòng kỳ vọng của bá bá mà thôi.
Hoàng bào lão nhân cười nói :
- Ngươi không cần phải lo. Ta đã đả thông tam âm tuyệt mạch cho ngươi rồi.
Bạch Thiếu Huy vẫn chưa hiểu rõ, ngơ ngác hỏi :
- Bá bá bảo sao ? Tam âm tuyệt mạch của tiểu điệt đã thông rồi ư ?
Hoàng bào lão nhân cười ha hả đáp :
- Dĩ nhiên đã thông rồi. Không thế thì ta lại thu một tiểu tử bệnh tật làm nghĩa tử hay sao. Nhưng có một điều kiện ta phải nói trước.
Bạch Thiếu Huy tự hỏi :
- Lão nhận mình làm dưỡng tử thì còn điều kiện gì lắm thế.
Chàng liền hỏi :
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!